Chương 37: Linh hồn người

"Sao gần đây thấy Lý Mông không có tinh thần vậy?"

Trên sân thượng, Tiêu Trạch đứng cạnh Vương Nhạc, tay kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa. Nghĩ đến việc Vương Nhạc và Lý Mông thường ngày quan hệ khá tốt, anh nhân lúc hút thuốc tiện thể hỏi thăm tình hình gần đây của Lý Mông.

"Đội trưởng cũng nhận ra à, đúng là gia đình Lý Mông xảy ra chút chuyện. Ba cậu ấy bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, lúc phát hiện thì đã ở giai đoạn cuối rồi. Vài hôm trước tôi nghe anh ấy gọi điện liên hệ với bệnh viện, nghe nói hôm qua mới nhập viện, chuẩn bị phẫu thuật."

Tiêu Trạch vừa nghe vừa bật lửa châm thuốc, hít một hơi thật sâu: "Tôi nhớ Lý Mông là con một trong nhà đúng không?"

Vương Nhạc gật đầu: "Ừm, năm đời độc đinh rồi."

"Chữa bệnh này tốn không ít tiền đâu," Tiêu Trạch nói, "Trong cục của chúng ta quyên góp được bao nhiêu hay bấy nhiêu, giúp được phần nào thì giúp."

Vương Nhạc thở dài: "Tôi có một người bạn học, ba cậu ấy cũng bị ung thư. Vì chữa bệnh mà nhà nghèo rớt mồng tơi, bán nhà rồi còn vay thêm tiền. Ba cậu ấy mất đã hai năm rồi, đến giờ vẫn còn đang trả nợ…"

Tiêu Trạch: "Cũng không dễ dàng gì…"

Đến giờ ăn trưa, Cố Nguyên mở điện thoại ra, thấy trong nhóm có một tin nhắn kêu gọi quyên góp, kèm theo một đường link. Cố Nguyên bấm vào xem, phát hiện là một chiến dịch quyên góp từ một tổ chức từ thiện có tiếng.

Vừa mở vào đã thấy ảnh một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang nằm trên giường bệnh, mặt trắng bệch không còn chút máu, mặt nạ dưỡng khí trên mũi miệng bị kéo lệch xuống để lộ khuôn mặt.

Phía dưới là một đoạn văn dài chứng minh thân phận và kể lại toàn bộ sự việc:

"Chào mọi người, tôi là Lý Mông, cảnh sát hình sự thuộc Cục Công an thành phố Nham Hải. Người trong ảnh là ba tôi, Lý Quân. Vài ngày trước, ông được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối…"

Bên dưới có rất nhiều bình luận:

Giang Hồ: [Cảnh sát bảo vệ nhân dân vất vả rồi, tôi nguyện góp một chút sức mọn…]

Một giấc mộng nhẹ nhàng: [Là chuyện thật người thật, Lý Quân là hàng xóm của tôi…]

Năm tháng vàng son: [Mong có thể chiến thắng bệnh tật…]

Cố Nguyên bấm vào link "Quyên góp", nhập vào một con số năm chữ số. Sau khi quyên tiền xong, cậu đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục ăn cơm.

Một lúc sau, Lý Mông nhắn tin: [Thực ra không cần quyên nhiều vậy đâu, tôi đã bán nhà ở quê, vẫn có thể trụ thêm một thời gian.]

Cố Nguyên không trả lời, nhét điện thoại vào túi. Một lúc sau, cậu lại lôi điện thoại ra, trả lời hai chữ: [Lắm lời.]

Lý Mông: [Tôi thật sự cảm thấy áy náy lắm…]

Cố Nguyên không trả lời nữa.

Sắp hết giờ làm, Lý Mông lại nhắn tin: [Tối nay tôi muốn mời cậu và thầy Mặc ăn bữa cơm, làm ơn nhất định phải đến, nếu không tôi sẽ mất ngủ cả đêm đó!]

Cố Nguyên chợt nhớ lại năm bà Đường Viện mất, khi đó cậu mới vào cấp hai, nghe tin mẹ bị ung thư gan. Cậu cảm thấy bất lực, trong nhà không còn nguồn thu nhập nào, nên đã xin phép nghỉ học đi bốc gạch ở công trường.

Nhưng chi phí điều trị quá cao, tiền trong nhà nhanh chóng cạn kiệt. Cậu đội mưa gõ cửa từng nhà họ hàng để vay tiền. Ai cũng biết cho một học sinh cấp hai vay tiền thì gần như không có khả năng trả lại, chẳng ai thật sự trông mong gì.

Cố Nguyên cầm 500 đồng ướt sũng trở về, nhìn người mẹ mặt mũi vàng vọt nằm trên giường, bỗng cảm thấy mình thật vô dụng.

Hôm sau, khi cậu từ công trường về, vừa mở cửa ra đã thấy thi thể bà Đường Viện treo cổ trong nhà…

Lý Mông đến quán nướng đã hẹn trước, gọi một suất combo ba người trước, nếu ăn chưa no thì có thể gọi thêm. Quán mang lên vài đĩa món khai vị.

Anh chụp một tấm ảnh gửi cho Cố Nguyên.

Lý Mông: [Tôi đến quán rồi.]

Kèm theo là định vị của quán nướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!