Chương 33: (Vô Đề)

Lý Mông cười một tiếng, hàm răng trắng lóa đặc biệt chói mắt: "Thầy Mặc, anh hỏi tôi cũng như không thôi, tôi FA từ trong bụng mẹ hai mươi mấy năm rồi, không có kinh nghiệm thực chiến về khoản này."

Vương Nhạc lườm anh ta: "Tuy tôi cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng tôi đã nghiên cứu rất nghiêm túc về vấn đề này… Bạn gái khó dỗ, bạn trai còn khó dỗ sao? Dỗ bạn trai đơn giản mà, nũng nịu một chút, làm nũng một chút, hôn một cái là hết giận ngay, thực sự không được thì làm một phát, một phát không được thì hai phát…"

Mặc Lâm xoa xoa thái dương, mỉm cười rất hòa nhã. Nũng nịu làm nũng, dù anh có làm được thật thì với tính cách của Cố Nguyên chắc chắn sẽ lập tức đưa anh vào danh sách đen.

Lý Mông: "Cách hay thì hay đấy, nhưng có chút vấn đề…"

Vương Nhạc: "Vấn đề gì?"

"Cưỡng ép thì có khi bị đánh đấy!"

"Cái này anh không hiểu rồi, đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng không phải là yêu!"

Đang nói chuyện, Tiêu Trạch cầm điện thoại đến, có vẻ như lại đang gọi video với bạn gái.

Vương Nhạc nhắc nhở: "Đội trưởng có kinh nghiệm đấy, hay anh hỏi đội trưởng đi, vấn đề này thực sự làm tôi mù tịt rồi…"

Đợi Tiêu Trạch tắt video đi tới, Vương Nhạc lập tức chặn anh ta lại: "Đội trưởng, hỏi anh chuyện này, bình thường anh giận, chị dâu dỗ anh thế nào?"

"Dỗ tôi? Cậu thấy người như tôi cần dỗ sao?" Tiêu Trạch cười một tiếng: "Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?"

"Không phải tôi hỏi, là thầy Mặc hỏi đấy."

"Thầy Mặc? Còn có vấn đề tình cảm nào mà thầy Mặc không giải quyết được sao?"

Mặc Lâm nói: "Đây không phải là vấn đề tình cảm bình thường, tôi đang thu thập ý kiến."

Tiêu Trạch gật đầu, thầm nghĩ chắc chắn là đang nghiên cứu những mối tình rắc rối của các cặp đôi hiện đại, nếu một ngày nào đó được viết vào sách, có khi mình cũng có một phần công lao.

"Chị dâu các cậu không bao giờ dỗ người khác, khi tôi giận cô ấy sẽ trực tiếp cho tôi hai đấm, dù có giận đến mấy cũng bị cô ấy đánh cho tiêu tan hết."

Mặc Lâm lướt qua lời của Tiêu Trạch trong đầu: "Đây đúng là một cách hay."

Lý Mông: "Cách hay gì chứ, dùng bạo lực giải quyết vấn đề là cách của người nguyên thủy… Chúng ta là người hiện đại phải nói lý lẽ!"

Tiêu Trạch: "Cậu nói hay đấy, nói lại lần nữa xem nào!"

Lý Mông chợt nhận ra: "Tôi đâu có nói chị dâu là người nguyên thủy, đội trưởng đừng hiểu lầm!"

Tiêu Trạch: "Cậu nói lại lời vừa rồi đi, tôi sẽ quay video gửi cho chị dâu cậu xem…"

Lý Mông: ……

Thế là dưới sự uy h**p dụ dỗ của Tiêu Trạch, Lý Mông đành phải thẳng thắn lặp lại những lời vừa nói, và còn bị Tiêu Trạch quay video lưu vào điện thoại.

Mặc Lâm đi đến cửa văn phòng Cố Nguyên, nhẹ nhàng gõ hai tiếng.

"Vào đi."

Giọng nói này nghe ra có vẻ mang sát khí.

Mặc Lâm đẩy cửa vào, thấy tinh thần Cố Nguyên không được tốt, quầng thâm mắt rất nặng, khiến cho cậu vốn dĩ đã u ám lại càng u ám hơn, những ngón tay trắng nõn gõ liên tục trên bàn phím, ngay cả đầu cũng không có ý định ngẩng lên.

Dù hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nhưng công việc dường như không bị đình trệ chút nào.

Một lúc sau, Cố Nguyên dừng gõ bàn phím, hít một hơi thật sâu, muốn điều chỉnh tâm trạng để tiếp tục làm việc, nhưng cậu phát hiện Mặc Lâm đang ngồi trên ghế sofa đối diện, cậu hoàn toàn không thể bình tâm lại.

"Anh có việc?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!