Mặc Lâm khẽ nhếch môi, đôi mắt cong cong mỉm cười nói: "Không chỉ riêng lòng bàn tay ra mồ hôi, mà nhịp tim cũng không ổn định, ví dụ như bây giờ… nó đang đập rất nhanh…"
Cố Nguyên đang sát trùng lòng bàn tay cho anh, nghe thấy câu này thì cau mày: "Tôi nghĩ anh nên đi bệnh viện, triệu chứng này điều trị bằng thuốc Đông y chắc sẽ thuyên giảm thôi, giờ thận hư rất phổ biến, không phải vấn đề gì to tát cả."
Mặc Lâm đang cúi đầu thưởng thức vẻ đẹp khuynh thành thì chợt nhận ra có gì đó không ổn: "Cậu nói gì, thận hư?"
"Ừm, không cần ngại, tích cực điều trị sẽ khỏi thôi."
Cố Nguyên nghiêm túc đắp miếng gạc sạch, hoàn toàn không để ý đến sự cuồng dã và d*c v*ng chinh phục ẩn chứa trong ánh mắt đối phương.
Chẳng lẽ cậu không biết nói đàn ông thận hư là sẽ bị kéo lên đánh cho một trận sao?
Mặc Lâm thầm nghĩ: Cậu chưa thử làm sao biết?
Tuy nhiên, anh hiểu rất rõ ràng rằng một khi nói ra như vậy, rất có thể sẽ bị đối phương coi là b**n th**, nhưng suy nghĩ hiện tại của anh quả thực có chút b**n th**, d*c v*ng chinh phục đột ngột này gần như không thể kìm nén được.
Miếng băng dính cuối cùng dính vào mu bàn tay, Cố Nguyên định đứng dậy vứt miếng gạc đã thay, vừa nhổm người lên, cánh tay đã bị đối phương kéo lại. Cậu mất trọng tâm, một tay chống xuống sàn, khi nhận ra thì đầu chỉ cách ngực Mặc Lâm một centimet.
Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, anh nâng bàn tay bị thương lên đỡ vai Cố Nguyên: "Đợi chút, tôi có chuyện muốn nói."
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói thì nói nhanh lên.
Mặc Lâm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể nói: "Cậu thấy tôi thế nào?"
Cố Nguyên không hiểu ý anh, chẳng lẽ kéo mình lại chỉ để hỏi câu này?
"Tôi thấy anh không bình thường." Cố Nguyên đứng dậy từ sàn nhà, vứt đồ trong tay vào thùng rác, rồi đi vào phòng tắm rửa tay.
Mặc Lâm theo sau cậu, dựa vào tường phòng tắm thở dài, dù thở dài nhưng khóe môi vẫn hơi cong lên.
Cố Nguyên ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy đối phương trong gương, phát hiện đối phương đang nhìn mình với vẻ cưng chiều, đồng thời, cậu cũng thấy chóp tai mình dần đỏ lên trong gương.
Gần đây, khi ở cùng một chỗ với tên này, cậu luôn bị như vậy, rốt cuộc anh ta đã làm gì mình?
Trước đây chưa bao giờ xảy ra tình huống này!
Mặc Lâm cười đầy ám muội vào gương: "Vẫn không tìm ra nguyên nhân à?"
Cố Nguyên chợt cúi đầu, vì cậu phát hiện khi mình nhìn chằm chằm Mặc Lâm, tim cậu sẽ vô cớ đập nhanh hơn, nhưng sau khi cúi đầu cậu lại không cảm thấy tốt hơn, vì đối phương dường như đang tiến lại gần mình hơn!
Một mùi hương đặc trưng của Mặc Lâm xộc đến, giống như sự pha trộn giữa da thuộc và thuốc lá, còn xen lẫn chút ấm áp của nắng, vừa ấm áp vừa kiềm chế, lại có chút mê hoặc.
"Có phải từ trước đến giờ chưa từng như vậy, cũng không biết vấn đề nằm ở đâu?"
Khi Mặc Lâm nói câu cuối cùng, hơi thở ấm áp lướt qua tai Cố Nguyên, Cố Nguyên nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt mép bồn rửa, cơ thể không khỏi căng cứng.
Mặc Lâm ghé sát tai cậu, hơi thở rất dịu dàng: "Tôi biết, cậu thích tôi."
Cố Nguyên đột nhiên mở mắt ra, nhìn chính mình trong gương, những chữ này đối với cậu rất khó hiểu.
Nếu cảm giác đỏ mặt xấu hổ này chính là thích, vậy đối phương lựa chọn nói cho mình biết vì mục đích gì?
Cố Nguyên đột ngột quay người, hoảng loạn đẩy Mặc Lâm ra: "Anh có thể đi rồi!"
Mặc Lâm có chút ngạc nhiên trước phản ứng của cậu phản ứng chống cự của Cố Nguyên đối với cảm xúc này quá mạnh mẽ, vào khoảnh khắc đó, đầu óc Mặc Lâm bỗng trở nên trống rỗng.
Anh biết Cố Nguyên thích mình, nhưng anh không đoán được kết quả lại như thế này.
Người bình thường đối mặt với cảm xúc này đều muốn đến gần, muốn sở hữu nhiều hơn, nhưng Cố Nguyên lại bản năng nảy sinh tâm lý bài xích đối với cảm xúc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!