Chương 3: (Vô Đề)

Cố Nguyên rửa tay và thay đồ xong, vừa mở điện thoại thì phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ cùng một số lạ.

Vì không bắt máy nên bên kia đã gửi tin nhắn: "Chào ngài Cố Nguyên, chúng tôi là phòng tư vấn tâm lý của bác sĩ Chu. Xin hỏi ngài có rảnh vào ngày mai không? Chúng tôi đang sắp xếp lịch hẹn cho buổi chiều mai. Do không liên lạc được với ngài nên tạm thời đã đặt lịch cho ngài vào 4 giờ chiều mai. Mong ngài đến đúng giờ để bác sĩ Chu có thể hiểu rõ hơn về tình trạng của ngài. Địa chỉ:

Tầng 19, số 99 đường Lâm Âm."

Cố Nguyên xoa thái dương, lập tức gọi lại cho Ôn Tử Hàm.

Bên kia gần như bắt máy ngay lập tức.

"Tôi đã nói rồi, tôi không cần bác sĩ tâm lý."

"Coi như đi tâm sự chút thôi, có gì to tát đâu."

Tiếng bàn phím và chuột lách cách bên đầu dây kia cho thấy Ôn Tử Hàm đang chơi game.

Cố Nguyên đã bắt đầu trị liệu tâm lý từ thời đại học, nhưng nhiều năm trôi qua chẳng có hiệu quả gì, ngược lại còn khiến cậu thêm phản cảm với các phòng tư vấn tâm lý.

"Không thử thì sao biết là không được?"

"Tôi như này là ổn rồi."

Cậu dứt khoát ngắt cuộc gọi, đeo ba lô lên vai, bước qua sảnh lớn của cục cảnh sát với dáng vẻ cô đơn, lặng lẽ.

Một nữ cảnh sát trẻ đứng ở góc khuất đưa cho cậu một cốc cà phê nhưng Cố Nguyên chỉ liếc nhìn rồi nói: "Tôi không uống cà phê."

Nữ cảnh sát ngượng ngùng rụt tay lại. Cậu thực sự quá u ám, đến mức khiến người khác khó mà tiếp cận.

Về đến nhà, Cố Nguyên nhanh chóng tắm rửa, uống hai viên thuốc hỗ trợ ngủ rồi đeo tai nghe.

Hai tiếng sau, cậu mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen.

Đây là lúc não bộ cậu bắt đầu vận hành mạnh nhất, mỗi đêm, cậu đều bị k*ch th*ch bởi những suy nghĩ không ngừng, và thường vì quá hưng phấn mà mất ngủ.

Trong đầu cậu liên tục hiện lên hiện trường cái chết của Chu Vân. Mỗi chi tiết đều bị phóng đại lên vô hạn…

Ánh mắt của nạn nhân, vết máu, ngón tay, dấu kim tiêm, khối sáp, dép, lưỡi dao…

Giống như hung thủ vừa cố ngụy tạo hiện trường tự sát, lại vừa cố tình nhắn cho cảnh sát biết đây là một vụ giết người….

Sáng hôm sau.

Khi Cố Nguyên bước vào cục cảnh sát, trông cậu như thể không ngủ đủ, đôi mắt thâm quầng nhẹ.

Vừa bước vào cửa, cậu lập tức cảm thấy không khí có gì đó khác thường. Trong cục có khá nhiều người, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, trông chuyên nghiệp hơn hôm qua nhiều.

Đồng hồ treo tường cho thấy cậu không hề đến muộn, thậm chí còn sớm hơn 10 phút.

Một đám người tụ tập ngoài cửa phòng đội trưởng. Mấy nữ cảnh sát còn áp sát cửa, thì thầm: "Thật sự rất đẹp trai!"

Bên trong văn phòng của đội trưởng, một người đàn ông ngồi trên sofa da. Đôi chân dài bắt chéo gọn gàng, đôi giày da cao cấp ánh lên vẻ sang trọng. Quần âu đen được là phẳng phiu, sơ mi xám đen kết hợp với nơ đỏ thẫm tạo nên điểm nhấn nổi bật giữa sắc lạnh.

Chiếc sơ mi không bó sát nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét cơ thể săn chắc bên trong.

Anh nhanh chóng xem qua tài liệu trong tay, khóe môi hơi nhếch lên: "Rất rõ ràng, hung thủ không phải là cùng một người."

Lời vừa thốt ra đã khiến cả cục cảnh sát xôn xao.

"Pháp y của chúng tôi cung cấp một manh mối, tôi thấy anh nên xem thử."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!