Khi Cố Nguyên ngẩng đầu lên lần nữa, đã sáu giờ rưỡi, cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Mở điện thoại ra, cậu thấy một tin nhắn trong nhóm, được gửi cách đây 20 phút.
Lý Mông: [Chùm chìa khóa này của ai? (hình ảnh)]
Cố Nguyên nhấp vào ảnh, phóng to, phóng to nữa, phóng to hết cỡ…
Cậu kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định đúng là chìa khóa của mình, cậu lại lục balo của mình, phát hiện chìa khóa của mình quả thật đã biến mất!
Nhưng chìa khóa đang yên đang lành trong balo sao lại rơi ra được?
Cậu kiểm tra kỹ balo một chút, balo không hề bị rách.
Thế là cậu tìm trong danh bạ một số điện thoại được lưu là "Người da đen".
Điện thoại đổ chuông một tiếng, Lý Mông bắt máy: "Cố Nguyên? Có chuyện gì không?"
Cố Nguyên: "Chìa khóa ở đâu?"
Lý Mông bật loa ngoài, liếc nhìn Vương Nhạc đang ngồi đối diện, cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh hơn: "Chìa khóa gì cơ?"
"Chùm chìa khóa anh nhặt được là của tôi."
"Ồ~ chùm chìa khóa đó hả, cậu đến chỗ chúng tôi mà lấy, chúng tôi đang ở vịnh Thiên Long tổ chức sinh nhật cho Vương Nhạc này — đến chơi a!"
"Địa chỉ!"
Thế là Lý Mông gửi định vị cho Cố Nguyên.
Mặc Lâm vừa lái xe ra khỏi tầng hầm, đã thấy Cố Nguyên đứng bên đường vẻ mặt u ám đợi xe, anh đỗ xe bên đường, hạ cửa kính, vươn một cánh tay gác lên cửa sổ: "Cậu cũng đi vịnh Thiên Long dự tiệc sinh nhật à?"
Cố Nguyên bây giờ cứ nhìn thấy Mặc Lâm là lại khó chịu, nguyên nhân là bài kiểm tra buổi sáng thất bại, cậu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân là gì.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn màn hình: [Đang điều phối xe cho quý khách, hiện tại đang xếp hàng số 66, dự kiến chờ 20 phút.]
Khuôn mặt tinh tế lúc này bao phủ bởi mây đen, các khớp ngón tay nắm điện thoại đã trắng bệch, cơn giận chỉ còn cách bùng nổ một bước chân.
Cậu không thể hiểu nổi sao chìa khóa lại mất một cách vô cớ, Lý Mông nhặt được chìa khóa lại còn mang chìa khóa đến vịnh Thiên Long cách đây mười cây số, đúng lúc lại gặp giờ cao điểm tan tầm, ngay cả một chiếc xe cũng không gọi được!
Mặc Lâm nhướng mày nhìn cậu: "Sao không nói gì?"
Cố Nguyên ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã mây đen phủ kín: "Tôi phải tìm Lý Mông, lấy chìa khóa!"
Mặc Lâm thấy đối phương đã ở bờ vực bùng nổ: "Vừa hay tôi cũng phải đến chỗ anh ta, lên xe?"
Cố Nguyên nhìn điện thoại, vẫn còn 65 khách hàng đang xếp hàng, dứt khoát nhấn hủy đơn hàng, sau đó lên xe của Mặc Lâm.
Việc đầu tiên cậu làm khi ngồi vào xe là thắt dây an toàn.
Mặc Lâm liếc nhìn cậu một cái, xem ra chuyện hôm qua ảnh hưởng đến cậu không nhỏ, khả năng cao là cả đời này cậu sẽ nhớ kỹ việc ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Với chỉ số IQ và EQ của Mặc Lâm, anh đã hiểu rõ chuyện này.
Khả năng cao là Vương Nhạc và Lý Mông đã dùng một chút thủ đoạn nhỏ để hẹn Cố Nguyên đi ăn, nghĩ đến đây, anh không kìm được mà bật cười.
Vừa hay, nụ cười này bị Cố Nguyên bắt gặp.
Cố Nguyên lườm anh một cái, Mặc Lâm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, lập tức thu lại nụ cười, sau đó bật điều hòa, nâng cửa kính lên, cách ly tiếng ồn bên ngoài, cố gắng hết sức để trong xe yên tĩnh một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!