Chương 27: (Vô Đề)

Hai giờ sáng.

Mặc Lâm đẩy cửa phòng thẩm vấn, từ túi áo vest lấy ra một bao thuốc, giờ này cần một điếu để tỉnh táo lại.

Hành lang trống trải nối liền đến sân thượng tầng hai. Khi cánh cửa sân thượng được đẩy ra, phát ra một tiếng "két" khô khốc, khiến đêm khuya thêm phần lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng rút ra một điếu thuốc mảnh dài, đầu lọc được chế tác cực kỳ tinh xảo. Ánh sáng từ chiếc bật lửa ánh lên một tia vàng lóe qua.

"Đinh~"

Sau tiếng kêu thanh thoát, một tia lửa bùng lên, gương mặt sắc nét hiện lên lờ mờ trong ánh lửa, mái tóc đen hòa lẫn vào màn đêm.

Ngón tay cái nhẹ nhàng bóp vỡ viên bi hương việt quất trong đầu lọc, làn khói mang theo vị the mát cuộn vào trong phổi, sợi thuốc cháy lên phát ra những âm thanh lách tách như thể dòng suy nghĩ đang bị nghiền vụn.

"Con à, nếu con muốn trở nên mạnh mẽ, phải chịu đựng được những nỗi đau mà người thường không thể chịu nổi…"

"Khả năng thấu cảm của con rất tốt, nhưng như vậy là chưa đủ. Chỉ khi con trải qua cùng một bi kịch, con mới có thể nhìn thấu gương mặt thật sau những chiếc mặt nạ kia…"

"Là con trai của một giáo sư tâm lý học, con có thiên phú bẩm sinh. Ba sẽ giúp con phát huy năng lực đó đến cực hạn, nhưng con phải nghe lời!"

……

Cánh cửa sân thượng bất ngờ bị đẩy ra.

Chiếc bóng bị kéo dài dưới ánh đèn đổ xuống chân anh, người đứng đó như một pho tượng khảm vào khung cửa, không nhúc nhích, không một tiếng thở.

Mặc Lâm ngậm điếu thuốc nơi ngón tay, nhét bật lửa vào túi quần, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Cố Nguyên: "Bắt đầu giám sát tôi rồi à?"

Cố Nguyên đứng với hai tay đút túi, khuôn mặt khuất trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm. Lồng ngực cậu phập phồng rõ rệt: "Tôi buồn ngủ."

Cố Nguyên đã đợi đến mức mất kiên nhẫn. Hai tiếng thẩm vấn cuối cùng đã kết thúc, vụ án của Chu Tiệp và Thu Nghiêu đã khép lại. Nhưng vấn đề của cậu vẫn chưa có lời giải. Người đàn ông tên Mặc Lâm này rốt cuộc có gì khác thường?

"Về nhà cậu hay nhà tôi?" Mặc Lâm nhả ra một làn khói thuốc, khiến cả khung cảnh trở nên mờ ảo như phủ một lớp sương.

Câu nói này rất dễ khiến người ta nghĩ linh tinh, nhưng người nghe lại là Cố Nguyên, vì vậy nó chỉ còn là một câu hỏi đơn thuần đúng theo nghĩa mặt chữ.

Chỉ nghe cậu ta đáp lại với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Đi khách sạn."

Mặc Lâm rít thêm một hơi thuốc, đứng trong bóng đêm nhìn bóng đen nơi cửa ra vào: "Ý kiến hay đấy."

Anh nhớ Cố Nguyên không thích mùi thuốc lá, nên dập luôn điếu thuốc mới hút được hai hơi. Sau đó, anh móc trong túi quần ra một viên kẹo màu xanh ngậm vào miệng, rồi bước lại gần Cố Nguyên. Khi lướt ngang qua, không khí thoang thoảng mùi trái cây ngọt ngào: "Đợi tôi ở cổng, tôi đi lấy xe."

Cố Nguyên đứng ở cổng khoảng hai phút, mí mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau. Đột nhiên có một chiếc xe nháy đèn về phía cậu, ánh sáng làm đôi mắt đang mơ màng của cậu lóa lên. Mặc Lâm lái xe đến và dừng ngay bên cạnh.

Mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ êm ái, Cố Nguyên bắt đầu thấy mệt, định nhắm mắt nghỉ một lát.

Vì lại sơ ý quên thắt dây an toàn, khi vừa mở mắt ra, khuôn mặt nghiêng của Mặc Lâm đã ở ngay trước mắt. Đối phương đang cúi người giúp cậu thắt dây an toàn. Khoảng cách quá gần khiến đồng tử Cố Nguyên co lại, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

"Làm phiền đến cậu à?"

Giọng Mặc Lâm rất nhẹ, như thì thầm bên tai, hương kẹo ngọt lan trong không khí, đến cả hơi thở cũng như phủ đầy mật.

Tay của Cố Nguyên chạm vào nút điều chỉnh lưng ghế, vốn dĩ cậu định điều chỉnh ghế ngả ra sau, nhưng vì căng thẳng và không quen với chiếc xe này, cậu lại bấm nhầm…

Thế là, cơ thể cậu không kiểm soát được mà nghiêng về phía trước, môi vô tình chạm vào má của Mặc Lâm…

Tay Mặc Lâm run lên, dây an toàn rơi khỏi tay anh, tự động thu lại.

Cố Nguyên lúng túng nghiêng đầu sang một bên, mái tóc mềm mượt lướt qua mặt người kia…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!