"Đáng yêu…"
Bàn tay còn lại của Mặc Lâm vô thức đưa về phía tai của Cố Nguyên. Khi sắp chạm vào thì đột nhiên dừng lại, vì chủ nhân của cái tai đó lập tức né tránh, trong mắt ánh lên sát khí: "Anh định làm gì?!"
Khóe môi Mặc Lâm cong lên, mang theo một thứ mập mờ đến cực điểm: "Sao vậy, cậu hoảng rồi à?"
Nghe thấy đối phương nói câu đó, Cố Nguyên lập tức cau mày: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Mặc Lâm gần như bất lực xoa trán, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên nhẫn: "Không sao, chúng ta có thể từ từ…"
Lúc này trong đầu Cố Nguyên chỉ còn lặp đi lặp lại bốn chữ "Cậu hoảng rồi à". Cậu suy nghĩ mấy giây rồi nói: "Anh đang nói đến phản ứng căng thẳng do dopamine và norepinephrine* gây ra đúng không?"
(*Phản ứng căng thẳng do dopamine và norepinephrine là một phần của phản ứng "chiến đấu hoặc bỏ chạy" của cơ thể khi đối mặt với các tác nhân gây căng thẳng. Dopamine và norepinephrine, cùng với epinephrine (adrenaline), đều tham gia vào quá trình này, nhưng mỗi chất có vai trò riêng. – Bác gồ nói, Chan không hiểu, Chan bị ngu. Cảm ơn)
Mặc Lâm khựng lại một chút, có phần thán phục khả năng hiểu vấn đề của cậu: "Nếu cậu nhất định muốn hiểu như vậy… thì cũng được…"
"Tôi cho rằng anh đã xịt nước hoa chứa pheromone," Cố Nguyên nói, "Dẫn đến tôi tiếp nhận sai tín hiệu hóa học."
Nói xong, cậu đặt một miếng gạc lên tay Mặc Lâm, rồi xé băng dính trắng, dán miếng gạc lên lòng bàn tay của đối phương, cả quá trình không có chút cảm xúc nào.
Sau khi dán xong, Cố Nguyên gọn gàng ném que bông đã dùng vào thùng rác, nhìn chẳng khác gì một tảng băng di động.
Mặc Lâm thầm nghĩ: Thì ra còn có thể hiểu như vậy, xem ra kiến thức của mình quá hạn hẹp rồi…
Hai người vừa bước ra khỏi văn phòng, Mộng Lan đi tới: "Thầy Mặc, Chu Tiết nói chỉ khi anh vào, cô bé mới chịu khai."
Đúng lúc đó, Mặc Lâm cảm nhận được ánh mắt của Cố Nguyên đang dừng trên người mình, anh cẩn thận ho nhẹ hai tiếng: "Tôi không hề xịt loại nước hoa đó. Nếu cậu không tin… có thể giám sát tôi 24 giờ, tôi hoàn toàn không có ý kiến."
"Được." Cố Nguyên rút điện thoại ra xem giờ: "Vậy thì bắt đầu từ bây giờ!"
Để làm rõ lý do vì sao mình lại có phản ứng căng thẳng tạm thời, cậu cho rằng việc giám sát hành vi của Mặc Lâm 24 giờ là rất cần thiết, nhằm loại bỏ khả năng có yếu tố can thiệp nhân tạo.
Khóe môi Mặc Lâm nhếch lên một đường cong: "Cậu chắc chứ?"
Cố Nguyên: "Dĩ nhiên!"
Chiều hôm kia, tiết học cuối cùng là tiết tự học, Thu Nghiêu ngồi ở chỗ gần cửa sổ trong lớp 9A vẽ tranh. Cậu cầm bút chì trong tay, nhanh chóng phác vài nét phong cảnh ngoài cửa sổ lên sổ ký họa, từ xa trông thấy học sinh lớp 7A đang học thể dục trên sân bóng.
Cậu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Tiết dưới gốc một cái cây lớn cạnh bức tường. Chỉ thấy cô bé ngồi dưới gốc cây, ngơ ngẩn nhìn xa xăm, không mặc đồng phục, trông như thể bị cách biệt với thế giới bên ngoài.
Trời lạnh thế này, không mặc đồng phục chắc sẽ bị cảm mất?
Vừa mới nghĩ tới đây, dường như Chu Tiết có thần giao cách cảm, liếc nhìn về phía cậu. Mặc dù cách rất xa, nhưng vẻ bất lực trên gương mặt cô bé lại bị Thu Nghiêu vô thức phóng đại trong mắt mình.
Cậu đặt bút chì xuống, chào một cán bộ kỷ luật: "Tôi đi vệ sinh một lát."
Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Tiết: "Sao không đi học thể dục?"
"Đau bụng." Giọng Chu Tiết rất nhỏ, mà từ giọng điệu của cô bé cũng có thể nhận ra rằng cô thực sự không được khỏe.
Thu Nghiêu nhớ tới mấy bạn nữ trong lớp mình mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt đều than đau bụng, thầy thể dục cũng hiểu ý, lần nào cũng cho phép nghỉ.
Chẳng lẽ cô bé cũng đến tháng rồi?
"Áo khoác của cậu đâu?" Thu Nghiêu hỏi.
Thấy Chu Tiệp cúi đầu không nói gì, cậu liền nhớ lại chiếc áo đồng phục đã thấy trong cống nước bẩn trước đó, trong lòng cũng đoán ra được phần nào.
Lòng Thu Nghiêu chùng xuống: "Chúng nó lại bắt nạt cậu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!