Chương 25: (Vô Đề)

48 giờ thẩm vấn kết thúc, Chu Tiết bước ra khỏi cục cảnh sát. Trời đã tối đen, đèn giao thông không ngừng nhấp nháy. Đèn đỏ dành cho người đi bộ trên vạch qua đường phía đối diện chớp vài cái, rồi chuyển sang màu xanh.

Chỉ cách một con đường nhỏ, Chu Vinh Quang và Chu Uyển Đình đang đứng chờ cô bé ở phía bên kia.

Gió thổi lay động tán cây, lá cây du rơi khỏi cành, chao đảo trong màn đêm rồi chậm rãi rơi xuống bên chân cô bé. Chu Tiết cúi đầu, nhặt lên một chiếc lá màu vàng kim.

Ở giữa chiếc lá có một lỗ sâu đục thủng, trông chẳng khác nào một con người bị khoét mất trái tim.

Chu Vinh Quang bên kia đường bắt đầu mất kiên nhẫn, chửi ầm lên: "Con súc sinh này, tốt nhất là đừng có về nhà nữa, chết ngoài đường cho rồi!"

Nói xong, anh ta nổi giận bỏ đi. Chu Uyển Đình không nói gì, vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ cô bé. Khi Chu Tiết bước đến gần, cô ta lạnh lùng nói một câu: "Sao tao lại đẻ ra cái thứ như mày chứ…"

Gió lạnh tê buốt. Chu Tiết chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cổ áo đã bạc màu vì giặt quá nhiều. Gió lùa vào cổ và tay áo khiến cô bé không khỏi rùng mình.

Trước khi rời đi, cô bé quay đầu nhìn lại cục cảnh sát sau lưng, bên trong vẫn sáng đèn.

Xe của Mặc Lâm đỗ ở gần đó. Người ngồi ghế phụ khoanh tay trước ngực, bất chợt nói: "Chuyện hôm đó, tôi đã hiểu lầm anh."

Mặc Lâm không ngờ cậu sẽ nói câu này, ngón tay dài gõ nhẹ lên đùi hai cái, khóe miệng khẽ cong: "Vậy cậu định bồi thường tôi thế nào đây?"

"Anh muốn tôi bồi thường gì?"

"Viên kẹo hôm đó cậu ăn chưa? Vị việt quất…"

Cố Nguyên lấy từ túi ra một viên kẹo màu xanh lam: "Chưa."

"Ăn đi, coi như bồi thường rồi."

Cố Nguyên nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, nhíu mày: "Đơn giản thế thôi à?"

Mặc Lâm nhìn cậu đầy cưng chiều, khẽ cười: "Chỉ đơn giản vậy thôi."

Cố Nguyên xé vỏ kẹo, bỏ viên kẹo xanh lam vào miệng, hương việt quất đậm đà lan tỏa trên đầu lưỡi. 

"Cắn vỡ nó ra." Mặc Lâm nói.

Cố Nguyên cắn mạnh, lớp vỏ kẹo vỡ tan trong miệng, si

-rô bên trong trào ra, nhảy múa mãnh liệt nơi đầu lưỡi.

Lưỡi bị k*ch th*ch dữ dội, Cố Nguyên hơi kinh ngạc, vừa định hỏi viên kẹo đó rốt cuộc là gì thì nghe Mặc Lâm lười nhác nói: "Viên kẹo đó giống như tôi vậy. Nếu cậu thích, cũng có thể nếm thử."

Cố Nguyên lập tức nhíu mày.

Cái tên này rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?

Sao mấy chữ này ghép lại thành câu, mà cậu lại không hiểu nổi?

Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn, Thu Nghiêu đang bị cảnh sát hình sự tra hỏi. Cậu bé kiên quyết không thừa nhận mình từng xuống bếp ở tầng một.

"Nếu chủ nhân của tay áo là Thu Nghiêu, điều đó chứng minh rằng sau khi nạn nhân chết, cậu ta không rời đi, mà đã vào bếp của Chu Ký Đồ nướng, di chuyển các thùng giấy để tạo hiện trường giả, sau đó ném thi thể vào nồi dầu điện, rồi quay lại phòng mình trên gác mái."

Mộng Lan viết những giả thuyết này lên bảng vẽ, cô trầm ngâm một lát, rồi tiếp tục nói: "Nếu chủ nhân của tay áo là Chu Tiết, vậy sau khi ném thi thể vào nồi dầu điện, cô bé nhất định sẽ giấu bộ đồng phục. Đồng phục là thứ cồng kềnh như vậy, làm sao có thể biến mất một cách vô lý… Nếu tìm được bộ đồng phục đã biến mất đó, thì có thể chứng minh thi thể là do Chu Tiết xử lý.

Còn nếu không tìm được, thì người xử lý thi thể chính là Thu Nghiêu."

Tiêu Trạch nói: "Nếu Chu Tiết thật sự đã giấu đồng phục, thì cô bé chắc chắn cũng sẽ tìm cách tiêu hủy nó."

Xe của Mặc Lâm đỗ dưới lầu của Chu Ký đồ nướng. Cố Nguyên kéo thấp vành mũ, nhìn chằm chằm vào tình hình trong nhà qua cửa sổ tầng hai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!