Chương 23: (Vô Đề)

Vì trong phòng của Thu Nghiêu phát hiện dấu vết một bàn tay đầy máu, toàn bộ vụ án đã có một hướng đi mới.

Nhưng dấu bàn tay máu này xuất hiện quá kỳ lạ, khiến tình tiết vụ án trở nên mơ hồ phức tạp, mang theo sắc thái kỳ bí.

Chứng cứ được nhanh chóng gửi đến phòng thí nghiệm để kiểm tra, kết quả so sánh dấu vân tay đã có rất nhanh, còn DNA của vết máu thì vẫn đang trong quá trình kiểm tra, phải đến chiều mới có kết quả.

"Dấu vân tay là của Thu Nghiêu, dấu bàn tay máu trùng khớp hoàn toàn với vân tay bàn tay phải của cậu ta."

Hiện giờ, mọi người trong văn phòng đều đang suy đoán, liệu vết máu đó có phải của nạn nhân hay không.

Nếu vết máu không phải của nạn nhân, thì Thu Nghiêu đang căng thẳng vì điều gì?

Nếu vết máu là của nạn nhân, hung thủ đưa quần áo dính máu cho Thu Nghiêu qua cửa sổ, tay Thu Nghiêu dính máu trên quần áo rồi in dấu bàn tay máu lên tường, thì khi suy đoán lượng máu dựa trên dấu bàn tay này, rõ ràng lượng máu không khớp với lượng máu mất của thi thể, hơn nữa tại sao ở tiệm nướng Chu Ký lại không tìm thấy vết máu nào?

Mọi người tranh luận không ngớt, đều rất tò mò về kết quả DNA cuối cùng.

Thu Nghiêu biết cảnh sát đã phát hiện dấu bàn tay máu trên tường, sợ đến toàn thân run rẩy, mồ hôi thấm đẫm đồng phục học sinh.

Lúc này, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía cậu ta.

Cuộc thẩm vấn quan trọng như vậy, Lý Mông thật sự có hơi thiếu tự tin, định nói để thầy Mặc vào. Mặc Lâm liếc nhìn Thu Nghiêu trong phòng thẩm vấn, hờ hững nói: "Tôi sợ dọa cậu ta, thôi anh vào đi."

Quả nhiên, Lý Mông vừa vào được 2 phút, mới nói được hai câu thì Thu Nghiêu đột nhiên ngất xỉu ngay trong phòng thẩm vấn.

Lần này lại khiến Lý Mông giật mình không nhẹ.

Cố Nguyên lập tức vào phòng thẩm vấn, sờ vào động mạch cổ của đối phương: "Vẫn còn đập, không chết được đâu."

Lý Mông lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai cảnh sát khiêng cậu ta ra ngoài, đặt nằm ở chỗ thoáng khí trước cửa, chưa đến một phút sau thì tỉnh lại.

"Với tâm lý thế này, sớm muộn gì cũng ngất. Cứ để cậu ta nghỉ chút, lát nữa hỏi tiếp." Tiêu Trạch vừa từ tỉnh về sau khi dự họp, vừa vặn thấy cảnh tượng này.

Lý Mông báo cáo sơ qua với Tiêu Trạch những chuyện xảy ra mấy ngày qua, nhắc đến Mặc Lâm thì bắt đầu thao thao bất tuyệt, mắt lấp lánh ánh sáng.

"Thầy Mặc đúng là thần kỳ thật!"

Nói huyên thuyên mãi không dứt, Tiêu Trạch hơi chóng mặt vì say xe, vừa nghe vừa xoa trán: "Thích anh ta vậy, hay là theo anh ta luôn đi."

Lý Mông nghe vậy, lập tức im bặt.

Không thể không thừa nhận rằng, từ sau khi Mặc Lâm đến đây, tốc độ phá án quả thật thần tốc.

Tuy Mặc Lâm làm việc ở một nơi dân dã như vậy, nhưng anh cũng không hề rảnh rỗi, chỉ riêng buổi sáng đã tham gia ba cuộc họp trực tuyến, từ xa tham dự vào các vụ án hình sự trọng điểm ở nơi khác, hoàn toàn không bỏ bê công việc trước kia.

Đã nhiều lần Lý Mông muốn biết, rốt cuộc vì sao Mặc Lâm lại ở lại nơi này.

"Đội trưởng, thầy Mặc sẽ ở đây bao lâu?"

Tiêu Trạch: "Xem anh ta muốn ở bao lâu."

"Ý anh là, nếu một ngày nào đó thầy Mặc muốn rời đi, thì có thể đi bất cứ lúc nào?"

"Đúng vậy, anh ta là báu vật quốc gia, không phải tài sản riêng của thành phố Nham Hải."

Đến hai giờ chiều, báo cáo giám định DNA cuối cùng cũng ra, kết quả cho thấy DNA của dấu bàn tay máu hoàn toàn trùng khớp với DNA của nạn nhân!

Cùng lúc đó, sau khi truyền một chai nước biển, tinh thần của Thu Nghiêu đã khá hơn nhiều, quay lại phòng thẩm vấn lần nữa, cậu ta lại tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!