Trong ánh mắt của Mộng Lan tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho Mặc Lâm. Cô cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện, hai người cứ trò chuyện rời rạc lúc có lúc không. Dù Mặc Lâm vẫn còn việc trong tay chưa làm xong, nhưng anh luôn giữ thái độ thân thiện, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, khiến người ta cảm thấy tâm trạng anh hôm nay khá tốt.
Đột nhiên, có người mang một cái ghế đến đặt ngang giữa hai người, chen vào được một chỗ ngồi một cách gượng ép.
Vương Nhạc cười cợt chen vào giữa hai người: "Thầy Mặc, Mộng Lan, hai người đang nói chuyện gì mà rôm rả vậy? Cho tôi tham gia với nào…"
Mộng Lan lập tức mất hết hứng nói chuyện, làm một biểu cảm cạn lời rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.
Mục đích của Vương Nhạc đã đạt được, bèn hắng giọng nói: "Thầy Mặc, vậy tôi cũng xin lui."
"Abg thích cô ấy à?"
Mặc Lâm vừa hỏi vừa cúi đầu viết chữ, nét bút mạnh mẽ, chữ viết sắc như khắc vào giấy A4.
Mới đứng dậy, Vương Nhạc lại ngồi xuống: "Thầy Mặc, anh nhìn ra rồi à, ngại thật đó!"
Mặc Lâm viết xong chữ cuối cùng, đóng bút máy lại, nhướng mày cười: "Khó mà không nhận ra."
Vương Nhạc sững lại: "Tôi thể hiện rõ thế sao?"
Mặc Lâm: "Thật ra cũng không đến nỗi, chủ yếu là do tôi mắc bệnh nghề nghiệp."
Vương Nhạc nghĩ lại cũng đúng, thầy Mặc là chuyên gia tâm lý tội phạm, đến cả tâm lý tội phạm còn đọc ra được, huống chi là mình.
"Vậy anh có thể giữ bí mật giúp tôi một thời gian không? Tôi vẫn chưa định nói cho cô ấy biết."
"Yên tâm, tôi sẽ không nói. Nếu cần, tôi cũng có thể giúp anh một tay."
"Thế thì tốt quá rồi, vậy là tôi an tâm rồi."
Thầy Mặc còn hứa giúp đỡ, vậy thì không cần lo Mộng Lan bị người khác cướp mất.
"Thầy Mặc," Vương Nhạc vẫn hơi ngượng: "Chờ vụ án này kết thúc, chúng ta có thể ăn một bữa với nhau không?"
"Anh muốn rủ Mộng Lan?"
Mặc Lâm đã nhìn thấu tâm tư của anh ta, nên dứt khoát không vòng vo nữa.
Vương Nhạc cười xòa gật đầu: "Có anh đi cùng thì chắc chắn cô ấy sẽ tham gia."
"Được thôi," Mặc Lâm nói: "Tôi cũng đang định rủ một người."
"Thế thì tốt quá, đi chung cả nhóm. Thầy Mặc định rủ ai vậy?"
Ánh mắt Mặc Lâm dừng lại trên người Cố Nguyên: "Cậu ấy."
"Nếu là pháp y Cố… thì có vẻ hơi khó đấy, mấy lần tụ họp trước cậu ấy đều không tham gia mà."
"Đúng là hơi khó… nên tôi mới cần mọi người nghĩ cách giúp." Dù sao sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, lần trước để rủ cậu ấy đi biển đã dùng qua rồi.
"Yên tâm đi thầy Mặc, đông người thì sức mạnh lớn, tụi tôi nhất định giúp thầy rủ được Cố Nguyên ra ngoài!"
Bên này hai người thì đang nói chuyện rôm rả, thì ở góc phòng, Cố Nguyên bỗng hắt hơi một cái, rút một tờ khăn giấy lau rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã đến giờ tan làm.
Buổi tư vấn tâm lý được hẹn trước là vào 7 giờ tối, cậu định ăn chút gì đó trước, canh giờ vừa đẹp.
Ban đầu cậu không định đi gặp bác sĩ tâm lý nữa, nhưng chuyện xảy ra hôm nay quá bất thường đối với cậu. Sự dao động cảm xúc không xác định này khiến cậu rất khó chịu. Suy đi tính lại, cậu vẫn quyết định đến gặp bác sĩ tâm lý, biết đâu có thể tìm ra được vấn đề nằm ở đâu.
Tầng 19, số 99 đường Lâm Ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!