Chương 21: (Vô Đề)

Viên kẹo trong lòng bàn tay gần như bị Cố Nguyên bóp méo hình dạng, thời tiết tháng Mười cũng bắt đầu trở nên khô nóng, Cố Nguyên đứng trước cổng cục cảnh sát, trong lòng vô cùng bức bối.

Tại sao lại như vậy?

Cậu tự hỏi bản thân, nhưng không tìm được câu trả lời. Đây là điểm yếu của cậu, không thể đoán được suy nghĩ của người khác, thậm chí đến cảm xúc của chính mình cũng không hiểu rõ.

Cậu lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Ôn Tử Hàm đang ở tận bên Mỹ: Nếu một ngày nào đó, tôi nói lời khiến cậu tổn thương, cậu sẽ giận chứ?"

Ôn Tử Hàm nhanh chóng trả lời: Sao tôi có thể giận cậu được, chỉ cần không đụng đến nguyên tắc, tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Sau khi đọc xong, Cố Nguyên lại càng thêm nghi hoặc. Khi đang rối rắm nghĩ mãi không ra, bỗng một cánh tay khoác lên vai cậu. Cậu theo phản xạ hất ra ngay, thể hiện rõ sự cảnh giác, giống như một chú nai con bị giật mình.

Chủ nhân của cánh tay vẫn mang nụ cười thờ ơ quen thuộc: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Đầu óc Cố Nguyên trống rỗng trong thoáng chốc, cậu cố gắng sắp xếp lại logic trong sự việc này: "Bây giờ chúng ta có thể coi là bạn rồi nhỉ?"

"Ừm." Mặc Lâm nói: "Từ người quen đã biến thành bạn rồi."

Cố Nguyên lại càng thêm bối rối, bỏ mặc Mặc Lâm, bước nhanh về phía trước, cho đến khi đi đến bên cạnh xe của Mặc Lâm, mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Mùi thơm trong xe khiến cậu thấy phiền muộn, cậu kéo mũ áo khoác lên trùm kín đầu, tựa vào ghế, nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu.

Mặc Lâm nhẹ nhàng đóng cửa xe, tay đặt lên vô lăng, dường như vô thức gõ nhẹ hai cái. Anh không lập tức khởi động xe mà nghiêng đầu nhìn sang Cố Nguyên đang ở trạng thái "tự cách ly" trên ghế phụ. Lúc này cậu trông giống hệt một con nhím, không thể chạm vào.

Dù nhắm mắt, Cố Nguyên vẫn cảm nhận được ánh mắt của Mặc Lâm đang nhìn mình, cậu nhíu mày lại: "Anh có định lái xe không đấy?"

Vừa nói xong, cậu liền ngửi thấy mùi thuốc lá nhè nhẹ đang dần tiến gần, thậm chí vượt qua cả cơ thể cậu, tiếp tục thăm dò phía trước…

Cố Nguyên lập tức mở bừng mắt, người giật lùi lại đầy cảnh giác.

Thì thấy đối phương chỉ khẽ cong ngón tay thon dài, kéo dây an toàn bên phải chỗ ngồi ra…

Động tác của anh rất chậm, hoàn toàn trái ngược với nhịp tim đang đập thình thịch của Cố Nguyên lúc này.

"Cạch." Dây an toàn được cài vào chốt.

"Đừng vội, an toàn là trên hết."

Khóe mắt Mặc Lâm khẽ cong lên, từ từ ngồi thẳng lại, tay nắm vô lăng, dây đeo đồng hồ nơi cổ tay phản chiếu ánh kim loại lấp lánh.

Cố Nguyên chỉ thấy vật phản quang đó thật chướng mắt, kéo vành mũ thấp xuống để che lại.

Suốt quãng đường, Mặc Lâm không nói một lời, bởi anh hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình lúc này, nếu nói thêm một câu nữa, rất có thể người ngồi bên cạnh sẽ bốc cháy tại chỗ.

Khi trở lại con phố ăn vặt, cửa cuốn của quán nướng Thu thị chỉ mở một nửa, bên trong không bật đèn, ánh sáng rất mờ.

Mặc Lâm đứng ngoài cửa, gõ gõ lên cửa cuốn: "Có ai bên trong không?"

Chẳng bao lâu sau, từ bên trong bước ra một thiếu niên gầy gò cao ráo, mặc đồng phục trường Trung học số 7, trên tay bê một chồng đĩa, khoá kéo áo đồng phục thì mở toang.

Cậu ta trông có vẻ hơi bất cần, nhưng lại có gương mặt trắng trẻo rất thanh tú. Tóc hơi dài, phủ kín trán, khiến gương mặt càng nhỏ nhắn hơn.

"Bảy giờ tối mới mở cửa, đến sớm rồi." Cậu ta quay lưng về phía hai người, mở tủ khử trùng, cho đĩa chưa khử trùng vào trong.

"Cậu là Thu Nghiêu?" Mặc Lâm hỏi.

Thu Nghiêu khựng người lại một chút, rồi quay đầu nhìn hai người: "Ừ, có việc?"

Cố Nguyên lạnh lùng đứng ở cửa: "Cảnh sát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!