Chương 20: (Vô Đề)

Lý Mông suýt nữa đứng không vững: "Có vấn đề gì?"

Tâm trạng Mặc Lâm khá tốt, tao nhã nhấp một ngụm cà phê: "Tôi khuyên anh nên xem đi xem lại video thẩm vấn Chu Vinh Quang và Chu Uyển Đình."

Khi thẩm vấn Chu Uyển Đình, Lý Mông đã theo dõi toàn bộ quá trình, anh chắc chắn mình không phát hiện ra điều gì bất thường: "Thầy Mặc, đừng úp mở nữa, nói tôi nghe thử xem!"

"Anh có chú ý đến phản ứng của hai người khi nghe đến từ "bị giết" không?" Mặc Lâm đặt cốc cà phê xuống, tiếp tục nói: "Phản ứng đầu tiên của Chu Vinh Quang là: ai giết? Tại sao lại giết? Còn sự chú ý của Chu Uyển Đình lại đặt vào việc chúng ta mổ xác con trai cô ta, đây là điểm nghi ngờ thứ nhất. Điểm nghi thứ hai: Chu Uyển Đình trực tiếp bỏ qua khả năng nghi ngờ tất cả những người có mặt tại hiện trường, cố gắng hướng sự chú ý của chúng ta sang một người phụ nữ khác, mà còn nói rất có lý.

Điểm nghi thứ ba: khi nhắc đến con gái, cô ta thể hiện sự day dứt rất rõ ràng, thậm chí còn để tâm hơn cả chuyện của con trai… Tôi nói vậy, anh hiểu chứ?"

Lý Mông gật đầu một cách nửa hiểu nửa không: "Ý anh là, cô ta đang che giấu điều gì trong vụ án?"

"Lúc án mạng xảy ra, Chu Vinh Quang đúng là đang nướng đồ ăn ngoài phố, khách trong quán đều có thể làm chứng. Còn Chu Uyển Đình thì là người tiếp khách, nhất định phải ra vào quán, hai người này đều không có thời gian gây án. Tôi không hề nói với cô ta rằng cảnh sát đang nghi ngờ con gái của cô ta, vậy mà cô ta lại vô thức thể hiện sự lo lắng cho con gái, phản ứng đó từ đâu mà có?

Vậy nên tôi đoán, có thể cô ta đã nhìn thấy cái gì đó."

Lý Mông thật lòng bội phục năng lực của Mặc Lâm: "Vậy tại sao không tiếp tục thẩm vấn?"

"Cô ta sẽ không nói, tiếp tục chỉ tổ tốn thời gian."

Lý Mông gãi đầu một cái: "Vậy khi nào thì chúng ta thẩm vấn cô bé?"

Mặc Lâm liếc nhìn Cố Nguyên đang quay lưng về phía anh, ngồi trên ghế chơi điện thoại: "Cô bé đó không cần tôi thẩm vấn, có người khác còn thích hợp hơn tôi."

Lý Mông nghĩ thầm: Ở đây còn ai có thể thích hợp hơn anh chứ?

Đang nghĩ thì thấy Mặc Lâm bước về phía Cố Nguyên.

Mặc Lâm nói với Cố Nguyên vài câu, chỉ thấy Cố Nguyên ngẩng đầu, cau mày nhìn anh: "Anh chắc chứ?"

"Chắc chắn. Ở đây không ai phù hợp hơn cậu đâu. Cậu có muốn thử không?"

Cố Nguyên: "Lý do?"

"Từng nghe đến vị diện nghiền ép chưa?"

"Nói tiếng người."

"Người bình thường, khi thẩm vấn một cô bé 12 tuổi, ít nhiều sẽ nảy sinh lòng thương hại. Tôi nghĩ, chỉ có cậu mới có thể vượt qua được cảm xúc dư thừa đó. Vì thế người phù hợp nhất để thẩm vấn Chu Tiệp, chính là cậu."

Giọng Cố Nguyên lập tức lạnh tanh: "Anh có tư cách gì mà chê tôi?"

Trong lòng Mặc Lâm nghĩ: Dù cả thế giới đều chê bai cậu, tôi cũng không bao giờ làm thế.

Nhưng khi mở miệng, anh lại nói: "Tôi nghĩ, sau khi tan làm chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc một lần." Xóa bỏ hiểu lầm một chút.

Trong mắt Lý Mông, câu này có sức sát thương tương đương với hồi nhỏ bị người ta gọi lại: Tan học đừng có về vội đấy!

Khóe miệng Cố Nguyên hiếm khi lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy quái dị: "Xem ra, anh cũng chẳng khác gì những người khác."

Cậu đã tự gắn cho mình cái nhãn thiên sát cô tinh từ sớm, cho rằng không ai có thể chịu đựng được tính cách của mình. Ban đầu tưởng Mặc Lâm là một ngoại lệ, nhưng những lời hôm nay Mặc Lâm nói khiến cậu rất bất ngờ.

Vì đã sống quá lâu trong sự tách biệt với mọi người, cậu đã xây nên một bức tường thành cao lớn trong lòng, làm sao có thể dễ dàng để người khác bước vào được?

Cố Nguyên đứng dậy, cố ý giữ một khoảng cách với Mặc Lâm, vòng qua anh ta đi về phía phòng thẩm vấn.

Cô bé thấy có người bước vào, nhìn về phía cửa thì thấy đó là một anh trai rất đẹp trai. Chỉ thấy anh trai đó đột ngột đóng sầm cửa lại, khiến luồng không khí trong phòng thẩm vấn vang lên một tiếng "ầm" lớn.

Cô bé giật mình run lên một cái, bị dọa không nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!