"Trước đây đã từng xảy ra ba vụ án giết người hàng loạt, đều không nằm trong thành phố này. Nạn nhân đều là các cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, xinh đẹp. Sau khi gây án, hung thủ sẽ để lại các khối sáp ở nhiều vị trí khác nhau trên thi thể, bên trong các khối sáp thường có lời nhắn khiêu khích cảnh sát…"
"Lẽ nào hung thủ đã đến thành phố Nham Hải của chúng ta?"
Cố Nguyên lắng nghe những tiếng bàn tán xung quanh mà gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Cậu lấy một ít dịch *m đ** đem đi xét nghiệm, nhằm xác định nạn nhân trước khi chết có bị xâm hại t*nh d*c hay không.
Tiếng thảo luận ngày càng sôi nổi hơn. Tiêu Trạch rời khỏi phòng giải phẫu, có lẽ là đi báo cáo với cấp trên về phát hiện mới trong vụ án.
Cố Nguyên cắt tỉa móng tay của nạn nhân mang đi xét nghiệm, vì có khả năng lưu lại DNA của hung thủ.
Sau khi làm sạch sơ các vết máu trên da thi thể, ở cánh tay phải lộ ra một vết kim tiêm.
"Vết chích này có vẻ rất mới, thời gian không quá 24 tiếng."
Thi thể đã được kiểm tra sơ bộ, tiếp theo sẽ được đẩy đi chụp CT. Sau khi có kết quả, mới quyết định có cần tiến hành khám nghiệm sâu hơn hay không.
Cố Nguyên làm một bản tóm tắt nhanh:
"Nạn nhân là nữ, khoảng 20 tuổi, cao 158 cm, nặng khoảng 40 kg, không có tiền sử sinh đẻ hoặc cho con bú. Trên cơ thể không có vết thương chống cự. Vết thương chí mạng là đứt động mạch cổ bên phải, nguyên nhân tử vong là sốc do mất máu. Ngón giữa tay trái có vết chai do viết lâu ngày, tay phải không có, chứng tỏ nạn nhân thuận tay trái. Cánh tay phải có dấu vết tiêm, thời gian không quá 24 giờ, cho thấy nạn nhân đã được rút máu hoặc truyền dịch trước khi chết…"
Đúng lúc đó, Lý Mông truyền tin: "Đã xác định được thân phận nạn nhân rồi. Là sinh viên năm hai của Đại học Công nghệ Nham Hải, tên là Chu Vân, 20 tuổi. Gia đình đã được thông báo, họ sẽ đến đây vào sáng mai."
"Tổ giám định dấu vết có phát hiện gì mới không?" Tiêu Trạch hỏi
"Từ các dấu vết máu văng trong hiện trường cho thấy, phòng tắm chính là nơi xảy ra án mạng. Trên lưỡi dao có tổ chức mô người và rất nhiều dấu vân tay của Chu Vân, có thể khẳng định đó chính là hung khí. Tiếc là hiện tại chưa phát hiện thêm được manh mối nào trực tiếp hữu dụng." Tổ trưởng tổ giám định, Nghiêm Cát, đáp lại với vẻ bất lực.
Ngay sau đó, Lý Mông nhận được một cuộc gọi từ phòng thí nghiệm, bên trong khối sáp quả thực có một mảnh giấy.
Cúp máy xong, anh vội mở hình ảnh mới được gửi tới điện thoại. Trên một mảnh giấy trắng bị cắt nhỏ bằng bề ngang ngón tay cái, nổi bật dòng chữ: [Kẻ hèn hạ đáng chết!]
"Lẽ nào thật sự là án mạng liên hoàn?" Lý Mông nhìn thi thể với vẻ mặt đăm chiêu, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng: "Mấy vụ án giết người liên hoàn trước đều xảy ra ở thành phố Liên Trì, hung thủ định ra tay ở Nham Hải thật sao?"
Cố Nguyên ngẩng đầu, mặc đồ giải phẫu kín mít chỉ để lộ đôi mắt. Dưới hàng mi cong dài là bóng đổ dày đặc, tròng mắt sâu, gần như hòa vào bóng tối của hàng mi, tạo cảm giác hư ảo và khó nắm bắt.
Qua lớp khẩu trang, Cố Nguyên hỏi Lý Mông: "Bao lâu nữa có kết quả xét nghiệm?"
Cậu như đang sống ở một tần số khác với mọi người, bình tĩnh một cách kỳ lạ.
"Ít nhất cũng phải ba tiếng nữa." Lý Mông đáp.
"Được, ba tiếng sau gọi tôi." Vừa nói, cậu vừa tháo găng tay, hoàn toàn không mang thái độ để tâm.
Cởi xong đồ giải phẫu, cậu bước đến bồn rửa tay, rửa tay rất cẩn thận. Những người đứng sau lưng, đối với cậu, dường như chẳng đáng để bận tâm.
Lau khô tay, cậu đeo chiếc ba lô lên vai: "Có gì thì gọi điện. Tôi ở gần đây."
"Trong đồn có phòng nghỉ…"
"Tôi không quen nghỉ ở nơi công cộng…"
Không khí trong phòng bỗng chốc trầm xuống, Lý Mông nhìn theo bóng lưng Cố Nguyên đang rời đi, rồi quay sang hỏi mọi người xung quanh: "Cậu ta là người thế nào vậy?"
Mọi người đều lắc đầu.
Theo lý mà nói, khi có vụ án khẩn cấp như thế này, ai cũng nên chủ động ở lại tăng ca. Nếu đội trưởng chưa cho phép thì không ai dám tự ý rời đi. Dù đã hết giờ làm, nhưng không thể ngang nhiên bỏ về giữa lúc mọi người còn đang làm việc.
Vậy mà cậu ta dường như chẳng màng gì cả, cũng không có ý định hòa nhập với tập thể.
Tuy không ai biết rõ thân thế Cố Nguyên là gì, nhưng trực giác mách bảo Lý Mông rằng tốt nhất là đừng chọc giận người này. Tính khí cậu ta… hình như không dễ chịu cho lắm…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!