Chương 18: (Vô Đề)

Một cảnh sát hình sự bên cạnh phỏng đoán: "Có lẽ đã bị mang xuống bếp, lẫn vào đống rác thực phẩm rồi."

Nghiêm Cát: "Rác thực phẩm đã lên men, bên trong đủ thứ lẫn lộn, cho dù thật sự có bị giấu trong đó thì cũng rất khó để phân tích ra được gì."

Tầng hai chỉ có một cửa sổ, cửa sổ nhìn thẳng ra đường phố, mở cửa sổ ra là có thể thấy tấm biển với bốn chữ "Châu Ký Đồ Nướng" bên dưới. Buổi tối, hai bên đường sẽ bày đầy bàn ghế, ngồi kín người ăn đêm.

Nghiêm Cát thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống: "Người bình thường chắc chắn không dám ném rác lên bàn ăn của người khác…"

"Lúc phát hiện thi thể, hiện trường khá hỗn loạn. Cô bé đó hoàn toàn có khả năng mang rác theo người, nhân lúc không ai chú ý thì vứt vào thùng rác gần đó. Lượng người qua lại ở đây quá đông, nên đầu mối này giờ không còn mấy giá trị nữa." Cố Nguyên nói, tay đút túi, rời khỏi phòng, không muốn tốn thêm thời gian vào chuyện này.

"Nếu như một cô bé, sau khi giết em trai của mình, việc đầu tiên làm là dọn sạch hiện trường không để lại dấu vết, thì cô bé này thật không bình thường…" Mặc Lâm vừa lật cuốn vở bài tập của cô bé vừa nói chậm rãi.

Cuốn bài tập chi chít các bước giải chi tiết, có thể thấy tư duy logic của cô bé rất rõ ràng. Những dấu tích bút đỏ chi chít trên trang giấy cho thấy thành tích học tập của cô nhóc không tệ.

Anh đặt cuốn bài tập xuống, ánh mắt lướt qua phòng cô bé. Hai con búp bê vải đầu giường trông đã cũ, nhưng rất sạch sẽ, chắc là đã được giặt nhiều lần.

Mở tủ quần áo của cô bé ra, bên trong rất ít đồ. Phía ngoài cùng treo hai chiếc áo len mỏng cổ đã ngả màu trắng, bên trong là vài bộ quần áo bình thường, kiểu dáng đã rất lỗi thời.

Dưới đáy tủ đặt hai đôi giày, một đôi giày vải trắng viền đã ngả vàng, và một đôi dép người lớn. Bên trong đôi dép, chỗ gót chân tiếp xúc đã thủng một lỗ to, lộ ra lớp m*t vàng bên trong.

Nghiêm Cát chú ý đến đồ đạc trong tủ, cảm thán: "Ba mẹ nhà này đúng là thiên vị thật. Mua cho cậu con trai nhỏ bao nhiêu là đồ chơi, đến hai thùng cũng không đựng hết, mà lại keo kiệt với con gái như thế?"

"Con gái này là con ruột thật chứ?" Cố Nguyên bỗng nhiên hỏi.

Nghiêm Cát: "Nghe nói là con ruột. Nếu không yên tâm, có thể làm giám định huyết thống cho chắc."

"Tôi thấy rất cần thiết." Cố Nguyên nghiêm túc nói.

Mặc Lâm cầm khung ảnh treo trên bức tường gỗ lên, phát hiện trên phần tường bị khung ảnh che khuất có dán một hình nhân vật hoạt hình nhỏ bằng ngón tay cái. Giữa nhân vật hoạt hình này có một chỗ lõm xuống.

Anh dùng tay sờ vào chỗ lõm đó, cảm nhận được một đường viền tròn, Mặc Lâm hơi nhíu mày, rồi xé bức tranh dán trên tường gỗ ra.

Bên dưới bức tranh dán là một lỗ nhỏ rất khó phát hiện. Anh cúi người xuống, nhìn ngang qua lỗ, phát hiện từ đây có thể nhìn sang phòng bên cạnh.

Ánh sáng phòng bên cạnh khá mờ, không thấy rõ tình hình bên trong, chỉ lờ mờ thấy được đường viền của một cái giường.

Có vẻ người ở phòng bên cạnh đang nghỉ ngơi, nên đã kéo rèm cửa lại.

"Chẳng lẽ cô bé này đang lén nhìn trộm người khác sao?" Nghiêm Cát cảm thấy lạnh sống lưng, trong đầu bất chợt hiện ra cảnh cô bé dán mắt vào lỗ để rình trộm đối diện.

Cố Nguyên hỏi: "Phòng bên cạnh là ai ở?"

"Không rõ. Có lẽ phải qua đó hỏi thăm tình hình." Mặc Lâm đặt khung ảnh xuống bàn, quay người đi xuống lầu.

Hai người có ngoại hình nổi bật đứng chờ rất lâu trước cửa cuốn, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở khóa vang lên từ bên trong, rồi là tiếng "ầm ầm" vang dội, cửa cuốn được ai đó kéo lên từ bên trong.

Là một người phụ nữ đi dép lê, trên người mặc bộ đồ ngủ hoa nhí mỏng manh, tóc uốn thành những lọn xoăn nhỏ màu đỏ rượu, giống như mì ăn liền.

Vì bị gọi dậy đột ngột, mắt người phụ nữ vẫn chưa mở hoàn toàn, mơ màng nhìn hai người đứng ngoài cửa: "Trên cửa chẳng phải đã dán rồi sao? Ban ngày không kinh doanh mà!" Giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.

Cố Nguyên nói: "Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi cô một chút về tình hình."

"Cảnh sát thì sao? Là cảnh sát thì có thể tùy tiện làm phiền giấc ngủ người khác giữa ban ngày à? Với lại tôi không quen biết gì cái nhà bên phải đâu, bình thường cũng chẳng qua lại gì, các người muốn hỏi thì đi hỏi người khác ấy!" Tính khí người phụ nữ bỗng chốc bùng lên.

Mặc Lâm bước lên một bước, chắn trước mặt Cố Nguyên.

"Chúng tôi nghi ngờ cô liên quan đến hành vi nhìn trộm, mong cô phối hợp điều tra."

"Nhìn trộm… nhìn trộm cái gì… nói cho rõ ràng vào!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!