Lý Mông cắn một miếng lớn bánh quẩy, vừa ăn vừa uống sữa đậu nành một cách mơ màng: "Báo cáo khám nghiệm nói rõ rồi, sự cố xảy ra khoảng một tiếng sau khi đứa bé ăn tối. Bà chủ nói là 7 giờ rưỡi tối cho đứa bé ăn cơm, lúc đó cô con gái vừa tan học về, nên bảo con bé đút cho em ăn. Khoảng 8 giờ ăn xong, thì thời gian tử vong ước chừng vào khoảng 9 giờ tối."
Vương Nhạc, cảnh sát hình sự phụ trách kiểm tra camera, vừa ngáp vừa nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát: "Thời điểm cuối cùng đứa bé xuất hiện trên camera là lúc 7 giờ 40. Cho đến khi phát hiện ra thi thể, trong khoảng thời gian đó chỉ có 5 người từng vào bếp: ông chủ, bà chủ, cô con gái nhỏ, vị khách đi tìm nhà vệ sinh, và người báo cảnh sát. Ngoài ra, không ai khác từng ra vào trong thời gian đó…"
Lý Mông chỉ cảm thấy đau đầu: "Thẩm vấn cả đêm mà chẳng có tiến triển gì. Vị khách đi tìm nhà vệ sinh hoàn toàn không có cơ hội gây án, anh ta vẫn ngồi ăn xiên nướng và uống bia với bạn suốt, đã loại khỏi diện nghi ngờ rồi. Người báo cảnh sát thì càng không thể, lúc anh ta vào thì đứa trẻ đã chết rồi. Nghi ngờ lớn nhất là ông chủ và bà chủ, nhưng họ khăng khăng nói rằng mình bận nướng đồ ngoài cửa tiệm, không biết gì cả. Kỳ quặc thật đấy, chẳng lẽ hung thủ là con bé đang làm bài trên lầu à?
Nó mới 12 tuổi thôi, biết cái gì chứ?"
"Trẻ 12 tuổi đã có khả năng phân biệt đúng sai, không thể loại trừ hoàn toàn khả năng là nghi phạm."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. Cố Nguyên xuất hiện trong chiếc áo khoác gió đen dài, hai tay đút túi, dáng vẻ xa cách. Làn da cậu trắng đến chói mắt, tinh thần có vẻ khá tốt, môi vẫn hồng hào, nhưng đôi mắt ẩn dưới hàng mi cong kia lại quá mức u ám, khiến cả người toát ra khí lạnh.
"Nói thì đúng thật, nhưng hồi tôi 12 tuổi còn đang mải chơi robot mô hình, làm gì có tâm địa độc ác gì… Cho tôi một vạn cái gan tôi cũng không dám ra tay, nhất là với em ruột của mình…"
Cố Nguyên chợt cười lạnh một tiếng: "Hừ, đó là vì các anh chưa từng tiếp xúc. Có đôi khi, lòng dạ của trẻ con còn hiểm ác hơn cả người lớn. Chúng rất giỏi lợi dụng sự thương cảm của người lớn…"
Hai người đàn ông phía trước bất giác rùng mình một cái. Lý Mông đặt ly sữa đậu nành xuống: "Pháp y Cố, cậu ăn sáng chưa? Trên bàn có sữa đậu nóng đấy."
Cố Nguyên liếc nhìn ly sữa đậu trên bàn: "Không uống." Nói xong liền lạnh lùng quay lưng bước về văn phòng của mình.
"Trước giờ pháp y Cố từng chủ động nói chuyện với anh chưa?" Vương Nhạc thì thầm hỏi.
Lý Mông nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Anh nhắc mới nhớ, hình như với ai cậu ta cũng vậy."
Đúng lúc đó, Mặc Lâm xách hai túi lớn đầy món tráng miệng ngon mắt bước vào cục cảnh sát, bắt chuyện với nữ cảnh sát Mộng Lan đang ngồi gần cửa: "Hôm nay trông em có vẻ rạng rỡ đấy…"
Mộng Lan bẽn lẽn sờ má trái, tỏ vẻ ngượng ngùng: "Thật à? Chắc là do mấy hôm nay chăm đắp mặt nạ đấy!"
Khóe mắt Mặc Lâm hơi nhướng lên, ánh mắt đầy ám dụ, nụ cười cũng mang theo chút mê hoặc: "Tôi mang ít đồ ngọt tới cho mọi người, phiền em rảnh thì chia cho mọi người giúp tôi nhé."
Nói đến đồ ăn, phụ nữ bao giờ cũng dễ hào hứng: "Thầy Mặc yên tâm đi, cứ để em lo!"
Mặc Lâm lấy ra một phần bánh ngọt, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Vương Nhạc nhìn đến ngây người, khẽ chạm vai Lý Mông: "Cùng là trai đẹp, một người là mặt lạnh, một người là gương mặt đào hoa. Một lạnh, một nóng. Về cơ bản là phủ kín mọi gu của mấy cô nàng độc thân trong đồn rồi, tụi mình còn đất diễn gì nữa?"
Lý Mông chỉ tập trung đặt miếng quẩy xuống bàn: "Anh đang nói linh tinh cái gì thế… đi chọn bánh đi…"
Vương Nhạc lắc đầu, thở dài trong lòng, thầy Mặc mà cứ ở đây mãi thì mình còn cơ hội gì nữa. Dạo này rủ Mộng Lan ăn tối cũng không rủ được, cả ngày cứ nhìn thầy Mặc suốt…
Mặc Lâm gõ cửa văn phòng của Cố Nguyên. Bên trong vọng ra giọng nói lạnh lùng quen thuộc: "Vào đi."
Mở cửa ra, thấy Cố Nguyên đang điên cuồng gõ bàn phím trước laptop, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
Mặc Lâm đặt phần bánh ngọt trình bày tinh xảo lên bàn cậu, rồi bước đến ghế sofa đối diện, cầm lên một cuốn sách đặt trên bàn có tựa là [Bạo lực trong cảm xúc]. Anh lật qua vài trang, nhanh chóng nắm được nội dung chính, rồi đặt lại chỗ cũ.
Đây là một cuốn sách dạy người ta nhận biết và phòng ngừa bạo lực ngôn ngữ.
Lúc này, Cố Nguyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, liếc anh một cái: "Có chuyện gì?"
"Không có gì to tát, chỉ là muốn tự mình thông báo với cậu, từ hôm nay tôi chính thức là cố vấn tâm lý tội phạm ở đây. Vậy là sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, mong được cậu quan tâm nhiều hơn."
Khóe mắt Mặc Lâm hơi cong lên, ánh mắt anh nhìn Cố Nguyên dịu dàng, xen lẫn một chút mập mờ thừa thãi.
Cố Nguyên không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ "ừ" một tiếng đơn giản, nhưng đã đủ thể hiện thái độ của mình.
Một lúc sau, cậu đóng máy tính xách tay lại: "Tôi muốn đến hiện trường một chuyến, anh có đi không?"
Với Cố Nguyên mà nói, đây đã được xem như một kiểu "quan tâm" hiếm thấy rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!