Chương 16: Gặm nhấm

Trời vừa vào đêm, con phố ăn vặt sáng rực lên với từng hàng bảng hiệu đủ màu sắc rực rỡ. Phố này nổi tiếng với món nướng, lâu dần hình thành nên một nền văn hóa đường phố độc đáo của riêng nó.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm của than hồng và gia vị thì là, hai bên đường bày đầy bàn ghế bình dân, trên bàn phủ khăn trải bàn dùng một lần.

Dù con phố này đã rất cũ, nhưng vẫn có rất nhiều người tranh thủ màn đêm lái xe đến đây, cho dù phải xếp hàng cũng nhất quyết phải ăn được một miếng món nướng chuẩn vị nhất của địa phương.

Cố Nguyên đứng bên cạnh một cái thùng rác, liếc nhìn vào trong thùng thấy cắm đầy những que tre và bát đũa dùng một lần đã qua sử dụng.

Mặt đất dưới chân cậu phủ một lớp dầu đen đặc quánh, nhưng đó vẫn chưa phải điều khiến cậu nghẹt thở nhất. Thứ thực sự khiến cậu ngột ngạt chính là đám đông đen kịt, không nhìn thấy điểm dừng.

Nén xuống cảm xúc tiêu cực có thể bùng phát bất cứ lúc nào, cậu xách chiếc hộp khám nghiệm màu bạc bước vào một quán nướng cũ kỹ.

Cảnh sát đứng bên ngoài quán nướng hỏi: "Lúc xảy ra vụ việc, các người đang làm gì?"

Lớp trang điểm trên mặt bà chủ đã lem nhem vì nước mắt, mái tóc búi cao rối bù buông xõa xuống vai, trông bà rũ rượi, như thể trái tim đã hoàn toàn chết lặng.

Thấy vợ mình không còn tâm trạng trả lời, ông chủ đành phải lên tiếng: "Lúc đó tôi và vợ đang nướng đồ ngoài cửa tiệm, bên trong đông nghịt khách, bận rộn không xuể, nên nhờ con gái trông đứa nhỏ. Nó đang làm bài tập trên lầu, không rõ vì sao đứa nhỏ lại chạy xuống tầng một…"

Hai tay ông chủ bị bỏng, mu bàn tay nổi đầy bọng nước lớn. Tuy ông không kêu đau, nhưng nhìn qua cũng biết ông đang vô cùng đau lòng.

Bên cạnh hai vợ chồng là một cô bé dáng người nhỏ nhắn, lặng lẽ nhìn các cảnh sát trong phòng, dưới mắt còn đọng lại giọt nước, cả người run rẩy, trông như bị dọa sợ không nhẹ.

Hai đĩa tôm hùm đất mới mang ra trong cửa tiệm vẫn còn tỏa mùi thơm, cốc bia đã uống dở được đặt yên trên bàn, lớp bọt bên trên vẫn chưa tan hết.

Những vị khách đang ăn đã được cảnh sát mời ra ngoài, bên trong chỉ còn lại cảnh sát đang chụp ảnh thu thập chứng cứ và nhóm kiểm tra dấu vết.

"Người báo cảnh sát là một vị khách đang ăn. Lúc đó người này muốn đi vệ sinh, vô tình đi nhầm vào bếp, thấy nồi dầu điện đang chiên đồ, dầu bắn tung tóe khắp nơi, nên ra ngoài báo với ông chủ. Ông chủ vào bếp kiểm tra thì phát hiện con trai út của mình đang nằm bên trong, lúc kéo đứa bé ra gây ra động tĩnh quá lớn, khiến khách phát hiện ra và lập tức báo cảnh sát."

Lý Mông sơ lược kể lại tình huống lúc đó.

Cố Nguyên nhìn xuống đất, thi thể được phủ bằng tấm vải trắng, nhìn hình dáng có vẻ là một đứa trẻ.

Khi vén tấm vải trắng lên, đó là thi thể một bé trai khoảng hai tuổi, toàn thân bị dầu nóng làm bỏng nặng, cấu trúc da thông thường đã biến mất, mô mềm dính chặt lại với nhau thành một mảng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bên cạnh thi thể là một bồn dầu điện, bên trong còn hai phần ba dầu nóng.

Căn bếp khá rộng rãi, tường được lát gạch men trắng, đối diện là một bức tường được xây thành bể nước hình chữ nhật, bên trên có ba vòi nước đã rỉ sét, một trong số đó vẫn đang nhỏ nước tí tách.

Trong cùng căn bếp có một lối đi, hai bên lối đi đặt hai giá đỡ lớn, một bên chất đầy các loại gia vị linh tinh, bên còn lại chất đống đồ dùng một lần.

Cuối lối đi có một cánh cửa, đi vào bên trong là cầu thang dẫn lên tầng hai, nơi sinh hoạt của gia đình ông chủ.

"Người chết là con trai út của ông chủ và bà chủ, chưa đầy hai tuổi, tính tình nghịch ngợm. Bình thường ông bà chủ đều bận buôn bán, không có thời gian trông con, phần lớn thời gian để thằng bé tự ngồi chơi trong góc với đồ chơi.

Gia đình có một cô con gái lớn 12 tuổi, vừa mới vào cấp hai, sau khi tan học sẽ phụ trông em."

Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào thi thể nhỏ bé dưới đất, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Pháp y Cố, cậu ổn chứ?"

Lý Mông gọi cậu một tiếng, trong lòng thấy lạ. Bình thường Cố Nguyên luôn bình tĩnh, cho dù đối mặt với thi thể người thối rữa nghiêm trọng cũng chưa từng nhăn mặt, hôm nay rốt cuộc là sao vậy, tâm trạng không tốt à?

Mặc Lâm đứng ở cửa chú ý thấy Cố Nguyên có vẻ bất thường, liền bước thẳng tới trước mặt cậu: "Cần tôi giúp cậu mở hộp dụng cụ không?"

Khi Mặc Lâm đưa tay lấy hộp khám nghiệm trong tay cậu, vô tình chạm phải tay cậu, toàn thân Cố Nguyên đột nhiên run rẩy, rồi bất chợt hoàn hồn lại. 

Phản ứng này khiến mấy cảnh sát xung quanh bị giật mình.

Cố Nguyên lấy lại tinh thần, lại một lần nữa nhìn thi thể nhỏ bé trên sàn, ký ức cậu bất giác bị kéo ngược về 15 năm trước, thi thể cháy đen của đứa bé trước mắt dường như trùng khớp với thi thể của em gái của cậu trong ký ức…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!