Ôn Tử Hàm dựa vào xe hút xong một điếu thuốc, trong lòng thầm chửi một câu mẹ nó.
Lúc này nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở KTV, cậu cảm thấy Bạch Vũ Lạc kia tám phần là thật sự đang nói về mình.
Hiện tại cậu và Bạch Vũ Lạc cùng làm việc ở một bệnh viện, sau này kiểu gì cũng còn gặp nhau. Không biết sau khi cậu ta tỉnh dậy có còn nhớ những gì mình đã nói và đã làm hay không.
Cậu gãi đầu, ngồi lại vào xe, bật lò sưởi. Khi cơ thể ấm lên, cậu liếc nhìn ra ghế sau, Bạch Vũ Lạc vẫn gục trên ghế, ngủ say như chết, nửa cánh tay còn thõng xuống sàn xe.
Ôn Tử Hàm không muốn có bất kỳ dính dáng nào với cậu ta ngoài công việc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đưa cậu ta đến khách sạn, giải quyết chuyện trước mắt.
Cậu mở ứng dụng trên điện thoại, gọi một tài xế lái hộ.
Bạch Vũ Lạc bỗng trở mình, thân người lăn ra ngoài khoảng trống, kẹt hẳn xuống gầm ghế.
Ôn Tử Hàm thở dài đầy bực bội, cũng chẳng vội nâng cậu ta dậy, mà rút điện thoại ra chụp lại dáng vẻ chật vật kia. Khi phóng to bức ảnh, khóe miệng cậu không nhịn được giật giật.
Thằng nhóc này ngủ mà còn chảy cả nước miếng lên chiếc xe cưng của mình!
Cuối cùng Ôn Tử Hàm đưa Bạch Vũ Lạc vào khách sạn. Để phòng cậu ta ngủ quên, cậu định đặt báo thức cho cậu ta. Mở điện thoại của Bạch Vũ Lạc ra, một tấm ảnh cũ hiện lên màn hình.
Trong ảnh là Ôn Tử Hàm thời trung học, lúc đó đang chơi bóng rổ, với một động tác dẫn bóng cực kỳ đẹp trai.
Không ngờ bao nhiêu năm rồi, vẫn còn người dùng ảnh của mình làm hình nền.
Cậu dùng trợ lý giọng nói đặt báo thức 7 giờ sáng cho cậu ta, rồi để lại một mảnh giấy ở đầu giường. Sau đó rời khỏi phòng, cậu gọi điện cho Cố Nguyên.
Chuông reo hai lần nhưng không ai bắt máy. Ôn Tử Hàm nhìn giờ, đã 11 giờ rưỡi.
Giờ này, Cố Nguyên chắc đang tắm.
Hoặc là cậu ta và Mặc Lâm đang làm chuyện gì khác…
Thật ra cậu gọi điện cho Cố Nguyên cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ là bỗng nhiên nhớ lại mình thời cấp ba. Khi đó mỗi trận bóng rổ của cậu, Cố Nguyên đều đến cổ vũ, thời đó thật sự rất đáng nhớ…
Trưa hôm sau, Cố Nguyên và Mặc Lâm đúng giờ đến nhà hàng Bán Đảo. Chiếc điện thoại của người đàn ông hôm qua, đúng 12 giờ hiện ra một tin nhắn: [Phòng riêng: Hồng Vận Đương Đầu.]
Cố Nguyên có chút sốt ruột, đang định xông thẳng vào trong thì bị Mặc Lâm kéo lại.
Cố Nguyên: "Sao thế?"
Mặc Lâm: "Trước khi vào, anh muốn nói với em một chuyện."
"Có rắm mau thả." Cố Nguyên đã nóng lòng muốn kéo người ra ngoài, chậm một giây cũng không chịu.
Mặc Lâm: "Nếu người đó là ba anh… em… còn muốn vào không?"
Ban đầu Cố Nguyên không hiểu Mặc Lâm đang nói gì. Một lúc sau mới phản ứng lại, đôi mắt đen hơi nheo lại: "Ba anh? Ông ấy làm vậy để làm gì?"
Mặc Lâm biết Cố Nguyên không thể hiểu nổi cách làm của Mặc Tung, dù sao thì chuyện này không phải ai cũng làm ra được.
"Ông ấy muốn gặp em, đã nói với anh mấy lần, nhưng anh không đồng ý."
Cố Nguyên nghe xong: "Nên ông ấy nghĩ cách lừa chúng ta tới đây?"
Mặc Lâm: "Anh tôn trọng ý kiến của em. Nếu em không muốn gặp, chúng ta lập tức đi về."
Bước chân Cố Nguyên như đổ chì, không nhấc nổi. Không chỉ vậy, lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi, cả người đứng chết trân tại chỗ như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ. Cơn sốt ruột vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là một sự lo lắng khác lạ.
Mặc Lâm thấy cậu không ổn, định kéo thẳng về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!