KTV được trang trí trông lộng lẫy xa hoa. Khi Mặc Lâm và Cố Nguyên nhận được tin nhắn của Ôn Tử Hàm thì họ đang ngồi ngay đối diện KTV, mà đối diện là một quán lẩu. Hai người chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa khéo có thể nhìn thấy cổng chính của KTV.
Cố Nguyên xem xong tin nhắn thì lập tức bật dậy, nhét điện thoại vào túi: "Gã đó xuất hiện rồi."
Hai người đi về phía phòng riêng mà Ôn Tử Hàm đã nói. Cố Nguyên vừa định đẩy cửa phòng thì nghe phía sau vang lên giọng một người đàn ông: "Tôi đợi các người lâu rồi."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen nói xong liền bỏ chạy. Khi Cố Nguyên kịp phản ứng lại thì thấy Mặc Lâm đã đuổi theo.
Người đàn ông chạy thẳng vào lối thoát hiểm, Mặc Lâm bám sát phía sau. Cố Nguyên thấy thang máy bên cạnh vừa dừng ở tầng 3 thì lập tức chui vào, bấm xuống tầng hầm B1.
Thang máy đi xuống, tầng 1 và tầng 2 đều là siêu thị, thông thường chỉ có thể ra vào từ cổng cố định. Cố Nguyên từ tầng hầm đi ra, đứng ở cửa lối thoát hiểm chờ hai người kia xuống.
Không lâu sau, từ cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai thấy Cố Nguyên đang đứng chờ bên dưới thì sững lại một thoáng.
Trong đầu hắn đang nhanh chóng cân nhắc, xem ai là người dễ đối phó hơn.
Giây tiếp theo, hắn lao thẳng về phía Cố Nguyên.
Đôi mắt đen của Cố Nguyên hơi nheo lại, đã sẵn sàng "đón tiếp" đối phương, đồng thời não cũng đang vận hành nhanh chóng.
Người đàn ông này rõ ràng chính là kẻ trong đoạn video giám sát. Lúc đầu, cậu đã phân tích qua thể hình của hắn. Từ dáng đi có thể nhận ra hắn có cơ bắp rất phát triển.
Vì vậy Cố Nguyên đã chuẩn bị sẵn, rút ra bình xịt hơi cay giấu trong túi. Khi khoảng cách giữa hai người chưa đến 30 cm, cậu bấm xịt thẳng vào mặt đối phương.
Hắn hoảng hốt ôm lấy mắt, miệng phát ra tiếng rên đau đớn. Ngay sau đó, hắn bị Cố Nguyên dùng đòn khóa quật ngã xuống đất.
Khi Mặc Lâm chạy xuống thì vừa hay thấy cảnh Cố Nguyên đang ghì chặt đối phương xuống nền xi măng, mặt hắn áp sát mặt đất, miệng vẫn r*n r*.
Tim Mặc Lâm đập nhanh, anh rút điện thoại ra chụp tấm ảnh sau lưng Cố Nguyên. Cố Nguyên biết anh đã đến, quay đầu lại tìm anh, khung cảnh lập tức dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Ngay sau đó, Cố Nguyên thấy mặt mình sầm lại: "Anh chụp đủ chưa hả?"
Tên đần này còn có tâm trạng chụp ảnh…
Mặc Lâm mỉm cười, nghĩ thầm: Khoảnh khắc đặc sắc thế này, đương nhiên phải lưu lại.
Anh chụp xong, cất điện thoại, bước tới ngồi xổm trước mặt gã đàn ông: "Nói đi, ai sai khiến mày tới?"
Người đàn ông lộ vẻ đau đớn, chắc hẳn vừa rồi ăn phải hơi cay không nhẹ: "Tôi nói… tôi nói… có thể buông tôi ra trước không…"
Cố Nguyên siết chặt tay: "Trả lời nhanh."
"Tôi cũng không biết người đó là ai. Tôi và hắn chỉ liên lạc qua điện thoại. Hắn nắm được điểm yếu của tôi, nếu tôi không làm theo lời hắn thì hắn sẽ công khai chuyện đời tư của tôi… Tôi thật sự hết cách nên mới đồng ý giúp hắn làm việc!"
Người đàn ông trông rất bất đắc dĩ và chán nản, không giống đang nói dối.
Mặc Lâm nói: "Tốt… bây giờ gọi lại cho hắn, hỏi xem hắn rốt cuộc muốn gì."
Kẻ đứng sau mọi chuyện hành động hoàn toàn không theo quy tắc nào. Khoảnh khắc này, Mặc Lâm đã phủ nhận tất cả hồ sơ chân dung mà trước đây anh phác họa.
Rõ ràng, từ đầu đến giờ, đối phương luôn cố tình gây nhiễu, dẫn dắt Mặc Lâm đi sai hướng, khiến anh đưa ra phác họa không chính xác.
Đối phương rất hiểu Mặc Lâm, biết anh sẽ cực kỳ quan tâm đến chuyện của Cố Nguyên, nên đã lợi dụng điểm này để kích động anh.
Mặc Lâm đã nắm rõ cách chơi của đối phương. Trên thế giới này, ngoài Mặc Tung, còn ai hiểu anh rõ đến thế?
"Tôi gọi ngay!" Người đàn ông hốt hoảng, sợ chọc giận hai người.
Thấy hắn cũng khá hợp tác, Cố Nguyên mới buông tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!