Mặc Lâm lật xem những bức ảnh trong máy ảnh, có thể thấy đối phương đã theo dõi anh mấy ngày mấy đêm không rời. Mỗi bức ảnh đều có ánh sáng và góc chụp khá khó chịu, chắc là do bị hạn chế bởi tư thế và vị trí khi chụp lén.
Trong vài tấm ảnh gần đây, bức hình bất ngờ xuất hiện một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen. Mặc Lâm lục lại ký ức, xác định bản thân chưa từng gặp người này.
Ba bức ảnh ở ba địa điểm khác nhau đều xuất hiện người đàn ông xa lạ này, điều đó không thể là trùng hợp.
Anh tiếp tục lật ảnh, trong máy cũng không còn nhiều ảnh nữa, chẳng thu được thêm thông tin hữu ích nào.
Mặc Lâm rút thẻ nhớ từ khe thẻ của máy ảnh ra, rồi treo lại máy ảnh vào cổ người đàn ông: "Thả hắn đi."
"Không thả." Cố Nguyên tỏ rõ tư thế sống chết bám riết không buông.
"Nghe lời." Giọng của Mặc Lâm lúc này giống như đang dỗ trẻ con.
"Hắn chụp lén anh, sao lại tha cho hắn?"
Người đàn ông thấy vậy, lập tức van nài:
"Tôi thề sẽ không bao giờ chụp lén nữa, về tôi sẽ rút khỏi giới paparazzi!"
Lúc này Cố Nguyên mới buông cánh tay đang giữ chặt của đối phương ra.
Gã đàn ông vừa lăn vừa bò chạy đi, còn vấp ngã giữa hành lang, có vẻ thực sự sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc.
Cố Nguyên xoay xoay cổ tay vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, ngẩng đầu lên thì thấy Mặc Lâm đang nghiêm túc nhìn mình chằm chằm. Không những vậy, anh ta còn như muốn tiến lại gần hơn, một cánh tay chống lên tường ngay cạnh tai trái của Cố Nguyên, rồi cả người nghiêng về phía cậu.
Mặc Lâm không hề chạm vào người cậu, chỉ có hơi thở phả ra nhẹ nhàng rơi lên mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Cố Nguyên. Cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh ta nặng nề hơn thường lệ.
"Cậu thích làm anh hùng phải không?"
Nếu ví giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Mặc Lâm như một nhạc cụ, thì đó chắc chắn là tiếng đàn cello trầm ấm và sâu lắng.
Mặc dù câu nói này có vẻ là trách mắng, nhưng qua lời của anh ta lại mang theo một sự trêu chọc đầy ẩn ý.
Cố Nguyên nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không cảm thấy mình sai: "Tôi đang xử lý vấn đề."
"Có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, tại sao lại chọn cách nguy hiểm nhất?"
"Tôi không thấy có gì là quá nguy hiểm cả."
"Nếu đối phương là kẻ giết người, mang theo dao, thậm chí là súng, cậu định làm gì?"
Giọng điệu của anh không giống chất vấn, mà giống như đang đưa ra một câu hỏi trắc nghiệm cho Cố Nguyên trả lời.
Cố Nguyên: "Anh quên rồi à, tôi cũng là cảnh sát."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong ánh mắt Cố Nguyên tràn đầy sự cứng đầu không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng Mặc Lâm đành chịu thua: "Lần sau có thể suy nghĩ đến tôi một chút được không?"
Cố Nguyên: "Tôi sẽ cố."
"Đừng nói là cố. Cậu phải ghi nhớ điều đó trong lòng."
"Biết rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây."
Cố Nguyên cúi người, luồn qua cánh tay Mặc Lâm, rồi bắt đầu thay giày.
"Chờ đã, tôi đưa cậu về."
Mặc Lâm lái xe đưa Cố Nguyên về nhà. Sau khi ăn uống đơn giản xong, điện thoại của cậu rung lên, một thông báo từ nhóm công tác:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!