Chương 11: (Vô Đề)

Thành phố Nham Hải đã bị nhấn chìm trong biển tin tức, gần như tất cả các chương trình truyền hình đều đồng loạt đưa tin về tiến triển mới nhất của vụ án giết người hàng loạt. Một kênh truyền hình nổi tiếng còn mời chuyên gia danh tiếng đến phân tích sâu về tên sát nhân khiến mọi người nghe tên cũng phải khiếp sợ.

Trên màn hình lớn ở quảng trường, các nền tảng trực tuyến, cửa hàng ven đường, thậm chí cả radio trên xe hơi, đều đang truyền đi cùng một thông điệp: Phụ nữ khoảng 20 tuổi, tốt nhất không nên ở một mình, dù là ban ngày hay ban đêm, dù ở trong nhà hay ngoài trời, bởi vì hung thủ có thể đang ở ngay quanh ta…

Một bầu không khí hoang mang cực độ bao trùm khắp các con phố.

Tại cục cảnh sát, sau khi lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra công tác, đã đưa ra mệnh lệnh: phải phá được án trong vòng một tuần.

Cả tám phòng thẩm vấn đều có người bị điều tra, cảnh sát gần như không hề ngơi tay, còn phòng thí nghiệm thì tăng ca ngày đêm để đưa ra kết quả giám định mới nhất.

Cố Nguyên nhìn bản báo cáo mới được truyền về trên màn hình máy tính. Trong đó cho thấy, trên thi thể của cô giáo mầm non và nữ y tá không có dấu hiệu bị xâm hại t*nh d*c, trong khoang mũi phát hiện một lượng nhỏ sevoflurane (một loại thuốc mê dạng khí), mẫu DNA lấy từ móng tay, dịch miệng của nạn nhân không tìm thấy dấu vết ADN của người thứ hai ngoài chính nạn nhân.

Cho đến thời điểm hiện tại, nghi phạm lớn nhất của vụ án vẫn là Trương Hải Diễm.

Lý Mông đã tiến hành lục soát toàn bộ căn nhà của Trương Hải Diễm và cuối cùng cũng tìm thấy bằng chứng.

Anh đập một túi vật chứng lên bàn trong cục cảnh sát, bên trong là một đầu dây mạng: "Chúng tôi tìm thấy công cụ gây án của vụ cô giáo mầm non trong nhà Trương Hải Diễm. Sợi dây mạng này chính là sợi dùng để treo cổ nạn nhân, bị cắt làm đôi, vết cắt khớp hoàn toàn với đoạn còn lại tìm thấy tại hiện trường."

Tổ kiểm tra dấu vết do Nghiêm Cát phụ trách cũng đã so khớp dấu vân tay của Trương Hải Diễm với vân tay trên sợi dây, hoàn toàn trùng khớp.

Cảnh sát thay phiên thẩm vấn Trương Hải Diễm. Cô ta luôn cúi gằm mặt, đôi chân run rẩy không kiểm soát được, nhưng từ đầu đến cuối không chịu nói một lời.

Mặc Lâm ngồi trên ghế xoay trước máy tính, tựa lưng ra sau cho đỡ mỏi. Trên màn hình đang phát lại đoạn camera giám sát trong bệnh viện, tốc độ tua nhanh, đòi hỏi phải tập trung cao độ.

"Dừng lại, tua ngược… dừng! Chính là đoạn này, phóng to lên…"

Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng trong đoạn hình ảnh được phóng to, họ phát hiện một bóng dáng quen thuộc, một người phụ nữ đeo khẩu trang.

Cô mặc áo hoodie rộng màu tím, quần bò ôm đen, tóc xõa phủ hai vai, chỉ lướt qua camera trong chớp mắt.

"Trương Hải Diễm?" Tiêu Trạch nhìn màn hình rồi nhận ra.

"Là cô ta." Mặc Lâm đứng dậy đi pha cà phê "Nhưng anh không thấy quá trùng hợp sao?"

Tiêu Trạch không hiểu sao anh lại dùng từ "trùng hợp". Với anh, có thêm bằng chứng tức là tiến gần hơn đến sự thật.

Tiêu Trạch uống hết cà phê, tiện tay đặt lại lên bàn rồi đi thẳng vào phòng thẩm vấn.

Trương Hải Diễm ngồi trên ghế, khi thấy anh bước vào thì như bị giật mình, thần kinh căng như dây đàn.

Lý Mông thấy Tiêu Trạch tới thì nhường lại vị trí đối diện cô ta.

Tiêu Trạch hỏi: "Trương Hải Diễm, trưa hôm qua lúc 11 giờ, cô đến Bệnh viện Nhân dân thành phố làm gì?"

Trương Hải Diễm ngẩng phắt đầu lên: "Đi…kiểm tra sức khỏe… dạ dày tôi không được tốt, nên định vào phòng nội soi làm nội soi dạ dày."

"Trùng hợp thế, y tá phòng nội soi bị sát hại lúc 12 giờ, camera ghi lại rõ ràng cô xuất hiện lúc 11 giờ tại đó. Mau nói đi, có phải cô giết người không?"

"Tôi không giết người, tôi thực sự không giết người!"

"Hiện tại tất cả bằng chứng đều chỉ ra cô, cô có liên quan đến cả ba nạn nhân, còn gì để chối nữa, nếu cô cứ tiếp tục không nhận tội, chúng tôi sẽ khởi tố cô."

"Tôi thực sự không giết người, tôi cũng không biết tại sao lại có đoạn dây mạng bị cắt trong nhà mình, cũng không biết sao trong thùng rác lại có đồ của tôi, tôi bị oan, có người hãm hại tôi!"

"Cô nói bị người hại, là ai?" Tiêu Trạch bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Tôi không biết… Nhưng hai ngày trước khi đến cục cảnh sát, tôi luôn có cảm giác như có người đứng ngoài cửa sổ, nhưng mỗi lần mở ra thì lại không thấy ai cả!"

"Có người ngoài cửa sổ? Cô sống ở tầng hai, bên ngoài cửa sổ làm sao có người được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!