Toàn bộ nhà kho trông như một căn phòng giam, tối tăm, âm u, không thấy ánh mặt trời.
Cuối hành lang đứng năm người, hai người mặc áo blouse trắng, hai người mặc đồng phục bảo vệ, và một người đàn ông mặc thường phục đang ngồi xổm ở góc, lặng lẽ khóc. Có vẻ là người thân thiết với nạn nhân.
"Chúng tôi là bác sĩ và y tá trực."
Vị bác sĩ tự giới thiệu: "Khoảng nửa tiếng trước, y tá này phát hiện có người nằm gục trong nhà kho, quần áo trên người đều bị l*t s*ch. Khi đó người đã chết, sờ vào thì thấy lạnh, nên chúng tôi lập tức báo cảnh sát."
Cô y tá trẻ đứng bên cạnh đột nhiên không kìm được, bật khóc.
"Các người có quen cô ấy không?" Mặc Lâm hỏi.
"Có, Bành Mai là y tá khoa của chúng tôi." Vị bác sĩ trả lời.
Y tá cố nén cảm xúc nhưng toàn thân vẫn run rẩy: "Sáng nay, Bành Mai nói muốn xuống kho lấy hàng, sau đó thì không thấy đâu nữa, buổi chiều cũng không đi làm, gọi điện cũng không ai nghe. Đến chiều tôi phát hiện hàng cần bổ sung vẫn chưa có, đành tự mình đi lấy, ai ngờ lại thấy cô ấy nằm đó trong kho…"
Cố Nguyên xách hộp khám nghiệm đi vào trong kho, bên trong có cảnh sát đang chụp ảnh, thu thập chứng cứ. Dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt là một phụ nữ tr*n tr**ng nằm sóng soài, trên nền đất phủ một lớp bụi mỏng, có dấu chân cũ mới chồng chéo nhưng không rõ ràng.
Trên mặt đất không có dấu vết bị kéo lê, hàng hóa vẫn được xếp ngay ngắn trên kệ, cũng không có dấu hiệu đánh nhau.
Sau khi nhanh chóng mặc đồ bảo hộ, Cố Nguyên ngồi xuống tỉ mỉ kiểm tra thi thể. Do không khí lạnh trong tầng hầm, thi thể đã lạnh cứng.
Môi nạn nhân tím tái, móng tay có màu xanh tím, dấu hiệu thiếu oxy rất rõ ràng.
"Dựa vào mức độ cứng tử thi và vết bầm tử thi, thời gian tử vong khoảng chín tiếng trước, tức là vào khoảng 12 giờ trưa."
"Bành Mai đi lấy hàng lúc gần hết giờ làm, tầm 11 rưỡi." Y tá bổ sung.
Trước khi chết, nạn nhân dường như đã trải qua quá trình đau đớn dữ dội, đến mức dùng móng tay cào lên mặt đất để lại vết xước như móng vuốt.
Cố Nguyên cắt móng tay cả mười ngón của nạn nhân, hy vọng tìm được dấu vết hung thủ để lại.
Vết bầm màu tím đậm lắng đọng phía dưới thi thể, thi thể đã cứng đờ, xương hàm dưới khó mở. Cố Nguyên dùng dụng cụ mở miệng, phát hiện một cục sáp dưới lưỡi nạn nhân.
Cục sáp này trông rất quen, gần như có thể xác định là được làm từ cùng một khuôn với cái trước đó.
Trên cơ thể nạn nhân không có dấu vết nào khác. So với vụ án trước cũng xảy ra trong nhà kho, hiện trường và trạng thái thi thể gần như giống hệt.
Cố Nguyên nhanh chóng lấy mẫu DNA và dịch *m đ** của nạn nhân, yêu cầu mang đi xét nghiệm ngay lập tức.
Vị bác sĩ hoảng sợ hỏi: "Đồng chí cảnh sát, đây là một vụ án giết người hàng loạt sao?"
Trên gương mặt Cố Nguyên chỉ để lộ đôi mắt, nhưng đủ để người ta nhận ra tâm trạng cậu vô cùng tồi tệ.
Cậu không nói một lời, phối hợp với cảnh sát cho thi thể vào túi đựng xác.
"Bình thường tầng hầm có khóa cửa không?" Mặc Lâm hỏi.
"Mỗi phòng kho đều có ổ khóa riêng, nên chỉ khóa cửa nhỏ. Chỉ sau giờ làm mới khóa cửa sắt." Vị bác sĩ trả lời.
"Tức là bất kỳ ai cũng có thể vào trong?"
"Bình thường chỉ có nhân viên mới xuống tầng hầm. Bệnh nhân và người nhà hầu như không vào, nhưng nếu họ nhân lúc chúng tôi không chú ý mà lẻn vào thì cũng có thể."
"Có camera giám sát không?"
"Có! Trong phòng giám sát."
Sau đó, Cố Nguyên theo xe cảnh sát về phẫu thuật thị thể, còn Mặc Lâm ở lại tìm kiếm thông tin từ camera giám sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!