Chương 1: Trời đã tối

Tiếng còi cảnh sát phá vỡ sự yên tĩnh của khu dân cư Hạnh Ninh, ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy phủ lên màn đêm một lớp sắc màu kỳ quái.

Cơn mưa lớn trút xuống nền bê tông, bảo vệ vội vã mở cánh cổng sắt của khu dân cư, kèm theo tiếng kim loại "két" vang lên, cánh cổng từ từ được kéo ra.

Đây là cổng phụ của khu, bình thường không mở cho người ngoài, lần này là vì tiện cho cảnh sát vào làm nhiệm vụ nên mới chọn lối này.

Những giọt mưa to nện xuống cửa kính xe cảnh sát, phát ra âm thanh nặng nề và gấp gáp. Tiêu Trạch liếc nhìn tòa nhà cũ cao 7 tầng phía trước, dưới ánh đèn vàng mờ, lờ mờ có thể thấy trên tấm biển số nhà bong tróc là dòng chữ "Tòa 6".

Anh kéo chiếc áo gió trùm lên đầu, lao mình vào cơn mưa như trút nước, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc áo đã bị cơn mưa tàn phá đến không còn hình dạng.

Hành lang tầng trệt bị bắn tung tóe bởi những giọt nước mưa, trên các bậc cầu thang in đầy dấu chân, có chỗ lầy lội, sâu bên trong hành lang là vài chiếc xe đạp phế thải khiến hành lang vốn đã chật hẹp lại càng thêm chật chội.

Tiêu Trạch men theo cầu thang đi lên, hành lang hẹp này là đặc trưng của khu dân cư cũ, chỉ đủ cho một người đi qua, rất bất tiện cho người cao lớn. Với chiều cao 1m85 và cân nặng 80kg, anh gần như chiếm hết không gian hành lang.

Hai mươi phút trước, tổng đài nhận được cuộc gọi báo án. Người báo là hàng xóm đối diện, họ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, và phát hiện dưới khe cửa có vết máu khô. Họ gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.

Theo lời kể của hàng xóm, căn hộ đối diện có một phụ nữ trẻ sinh sống, ăn mặc lòe loẹt, thường về nhà lúc nửa đêm và hay dẫn những người đàn ông khác nhau về qua đêm.

Tiêu Trạch dẫn người lên tầng 4, sau khi xác nhận bên trong không có động tĩnh, họ phá cửa xông vào. Ngay lập tức, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, dưới ánh đèn pin, một vệt máu đã đông cứng hiện rõ trên sàn, kéo dài từ phòng tắm đến khe cửa.

Thiết kế sàn nhà ở căn hộ này không được tốt.

Cửa sổ và cửa chính trong nhà đều đóng kín, bố cục chỉ gồm một phòng ngủ và một phòng khách đơn giản. Phòng ngủ trông khá ngăn nắp, ga giường mới được thay.

Phòng khách đã được dọn dẹp, sàn nhà có dấu vết lau chùi. Trong không khí ngoài mùi máu tanh còn lẫn với mùi thuốc khử trùng.

Khi mở cửa nhà vệ sinh, bên trong tối đen như mực.

Tiêu Trạch lia đèn pin qua một lượt, thấy một thi thể tóc tai rũ rượi đang ngồi trên bồn cầu.

Có lẽ vì ánh sáng quá yếu, nên dù đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, anh vẫn giật mình thót tim.

Trên bồn cầu là xác một người phụ nữ mặc váy ngủ trắng, giữ nguyên biểu cảm cuối cùng trước khi chết.

Cái đầu của cô ta ngẩng lên một góc 45 độ, mắt trợn trừng nhìn lên trần, khuôn mặt hiện rõ vẻ sợ hãi. Lưng cô tựa vào bồn cầu, động mạch cổ bên phải bị cắt đứt, máu bắn tung tóe lên bức tường trắng bên phải. Cuộn giấy vệ sinh treo trên tường đã bị máu thấm ướt và khô lại, máu nhỏ xuống thành từng vệt dài.

Để không làm hỏng hiện trường, cảnh sát vào trong đều mang bao giày và găng tay.

Tiêu Trạch tìm hồi lâu trên tường, cuối cùng phát hiện công tắc phòng tắm ở sau cánh cửa. Khi đèn sưởi được bật lên, ánh sáng mạnh đến mức khiến người ta không thể mở mắt.

Một con ruồi dường như bị ánh sáng làm giật mình, bay loạn trong phòng tắm tràn ngập mùi máu, phát ra tiếng vo ve khiến người ta khó chịu. Mùi máu tanh từ thi thể cũng trở nên nồng nặc hơn.

Nạn nhân là một phụ nữ, trông chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, mặc váy ngủ dây màu trắng. Nếu không vì tư thế chết quá kinh hoàng thì cũng là một cô gái xinh đẹp. Tóc đen dài đến thắt lưng, dày và óng ả, có thể thấy khi còn sống cô rất chăm chút cho mái tóc. Nhưng giờ đây, trên tóc cô vướng đầy máu khô, đã không còn nét mềm mại bồng bềnh như xưa.

Hai tay của nạn nhân buông thõng hai bên người, bên dưới tay phải là một lưỡi dao sắc bén đã đông cứng lại cùng với vết máu. Đôi dép đi trong nhà bằng vải bông dính đầy máu, chỉ còn lờ mờ thấy được màu hồng ban đầu.

Miệng thoát nước rất sạch sẽ, không có một sợi tóc nào, nhưng lại bị máu đông làm tắc, vì vậy máu trong phòng tắm không chảy được xuống cống mà tràn ra ngoài.

Đèn flash của máy ảnh chớp liên tục khiến Tiêu Trạch đau đầu, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, hít một hơi không khí trong lành hơn rồi quay sang hỏi Lý Mông đứng bên cạnh: "Có phát hiện gì khác không?"

Lý Mông đáp: "Căn phòng rõ ràng đã được dọn dẹp kỹ lưỡng, vòi nước và tay nắm cửa có dấu hiệu bị lau chùi."

Tiêu Trạch hỏi tiếp: "Lão Dương đến chưa?"

Không thấy ai trả lời, anh liếc mắt nhìn tân binh mặc cảnh phục đang đứng phía sau.

Mặt tân binh tái nhợt, dùng tay bịt mũi và miệng, có vẻ là lần đầu thấy thi thể, mãi vẫn chưa định thần lại được.

"Pháp y tới chưa?" Anh hỏi tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!