Ô Nha Nha vốn đang thoải mái nằm trên trường kỷ lại ngồi dậy, gương mặt tái nhợt, nụ cười biến mất, chỉ còn sót lại giương nanh múa vuốt đề phòng.
Bởi nằm lâu, đầu tóc phía sau gáy của cô lộn xộn, nhìn như bị thổi tung.
Cô bắt chéo chân, ưỡn ngực, ngữ khí nói chuyện so với ớt còn cay hơn: "Anh dựa vào đâu mà nói tôi không phải Lâm Tú Trúc?
"Cô khoanh tay trước ngực, hô hấp dồn dập, hoàn toàn không cách nào che giấu sự tức giận lẫn chột dạ của mình, lại càng muốn bày ra bộ dạng hợp tình hợp lý. Ngược lại, dáng người Dịch Lĩnh ngồi thẳng, thả lỏng. Anh dựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn thẳng cô gái, chậm rãi nói:"Lâm Tú Trúc sẽ không giống như cô, dùng ngữ khí hùng hổ dọa người để nói chuyện.
Lâm Tú Trúc sẽ không giống như cô, bộ dạng hung hăng hận không thể ăn thịt người khác.
Lâm Tú Trúc sẽ càng không trước mặt người lạ mà nằm xuống, làm đầu tóc rối như tổ chim.
Loại trạng thái thả lỏng này, cô ấy không đạt được.
"Mỗi câu anh nói, liền khiến biểu tình hung ác của Ô Nha Nha cứng đờ. Nghe được câu cuối cùng, Ô Nha Nha vội vươn tay, đem đầu tóc lộn xộn vén lại. Trọng tâm chú ý của cô thay đổi từ việc thân phận bị vạch trần sang hình tượng ngoại hình. Dịch Lĩnh lẳng lặng quan sát phản ứng của cô, chẳng mất kiên nhẫn nhẫn nại, khóe môi không nhịn được giương lên một chút."Tôi chính là Lâm Tú Trúc!", vuốt phẳng cái ót, Ô Nha Nha trợn tròn đôi mắt, dùng sức nhấn mạnh.
"Cô không phải.", ngữ khí Dịch Lĩnh bình tĩnh mà phủ quyết.
"Tôi phải!"
"Cô không phải!"
"Tôi phải!"
"Cô không phải."
"Anh dựa vào đâu nói tôi không phải?
"Dịch Lĩnh không hiểu vốn đang nói chuyện bình thường, như thế nào lại phát triển thành cãi nhau với bạn nhỏ học nhà trẻ. Đương lúc anh ý thức được điều này, anh vậy mà nặng nề cười một tiếng."Dựa vào tôi là bác sĩ tâm lý, dựa vào tôi mười mấy năm tu dưỡng chuyên nghiệp.", anh chậm rãi nói: "Kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tinh vi như cô tưởng tượng."
"Kỹ thuật diễn của tôi không tốt? Anh đánh rắm!", đôi mắt tròn xoe của Ô Nha Nha trừng lớn hơn một chút, nhưng mặc dù như vậy cũng không thể giúp cô gia tăng thêm khí thế.
Dịch Lĩnh lần nữa phát ra tiếng cười trầm thấp.
Anh cảm giác bản thân không phải đang trò chuyện với một người trưởng thành, mà là một động vật nhỏ bị thổi tung.
Đôi mắt đen như mực của Ô Nha Nha bốc cháy lên hai ngọn lửa sáng rực.
Cô rất nhanh sẽ bùng nổ, cũng rất nhanh sẽ chột dạ đến nổ mạnh, đương lúc cô vươn tay, chuẩn bị hủy đi ký ức của Dịch Lĩnh, Dịch Lĩnh lại gỡ mắt kính xuống.
Đôi mắt màu hổ phách thanh thấu của anh, phía ngoài của tròng mắt mạ lên một quầng sáng sắc u lam.
Nhìn sâu vào con ngươi này, giống như giữa mây đen trải rộng bầu trời âm trầm, nhìn thấy một bầu trời xanh thẳm nhỏ bé.
Mà người khoác lên mình hơi thở dịu dàng, lúc này lại như bị cuồng phong cuốn đi ngay lập tức, trở nên nghiêm túc như lãnh phong quá cảnh [1].
[1] Lãnh phong quá cảnh: lãnh phong (; tiếng Anh: cold front) còn được gọi là Frông lạnh đây là một hiện tượng thời tiết được định nghĩa là rìa phía trước của khối khí lạnh và khô hơn, chuyển động và thay thế dần (ở mức mặt đất) cho không khí nóng hơn ở phía trước nó.
Lãnh phong quá cảnh ý chỉ khi frông lạnh này qua đi thường sẽ bị mây tích, mưa dông với lượng lớn.
Trong bối cảnh của câu trên, cụm từ này ý chỉ sự nghiêm túc của Dịch Lĩnh quá mức lạnh lẽo.
Một loại nghiêm túc thấu rõ sự đời nắm giữ trong lòng bàn tay.
Bị đôi mắt rõ ràng, không che chắn lẳng lặng nhìn chăm chú, biểu tình hung ác của Ô Nha Nha cơ hồ trong nháy mắt liền rút đi.
Cô không tự chủ mà nhìn vào mắt Dịch Lĩnh, sau đó nghiêng nghiêng đầu, lộ ra thần sắc trầm mê.
Dịch Lĩnh cũng nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái, trên gương mặt không gợn sóng, trong lòng lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!