Hôm sau, sáng sớm Dịch Lĩnh đã ngồi đợi ở văn phòng đợi.
9 rưỡi là thời gian hẹn của anh với Lâm Tú Tùng, nhưng một giờ trước đó, anh đã bắt đầu thường xuyên nhìn đồng hồ.
Anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như vậy.
Khi cửa bị người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy vào, anh lập tức tháo mắt kính nhìn về phía đó, từng nét trên gương mặt đều căng thẳng.
Lâm Tú Trúc kéo tay Vu Hạo Vỹ đứng ở cửa.
Cô nâng đôi lông mày lên, nhút nhát sợ sệt nhìn vào trong văn phòng, sau đó bước từng bước nhỏ đi tới.
Chỉ cần liếc qua một cái, gương mặt căng chặt của Dịch Linh liền trở về trạng thái bình tĩnh tự nhiên.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Người này không phải Ô Nha Nha.
Màu mắt của cô không đen đến thuần tịnh như trước kia, ánh mắt của cô không bừng bừng sức sống phấn chấn cùng linh tính hăng hái.
Tư thế bước đi của cô quá mức cẩn thận câu nệ, không giống cô nhóc bất hảo trước kia, mỗi một động tác đều tuỳ ý lộ ra.
Dịch Lĩnh đeo mắt kính lên, rũ mắt nói nhẹ: "Ngồi đi.
"Lâm Tú Trúc khẩn trương, bất an lên tiếng, lại không bước tới phía trước ngồi xuống. Đôi tay cô gắt gao nắm chặt cánh tay Vu Hạo Vỹ, móng tay sắt nhọn bấu vào da thịt đối phương, lộ ra chút vết máu. Vu Hạo Vũ đau đớn hít hà một hơi, lại hoàn toàn không giãy dụa, chỉ nhỏ giọng an ủi:"Tiểu Trúc, em nằm xuống trị liệu cùng bác sĩ Dịch một lát, anh ở bên ngoài đợi em, anh không đi đâu cả."
Đối đãi với nhân cách chủ tư ti yếu đuối này, thái độ của hắn so với Ô Nha Nha càng cẩn thận hơn.
Ít nhất cảm xúc của Ô Nha Nha ổn định, sẽ không nói hung hăng liền hung hăng, mà nhân cách chủ này không chịu nổi một chút kích thích.
Đêm qua, Vu Hạo Vỹ bị cắn liên tiếp ba bốn miếng, miếng nào miếng nấy đều có thể thấy được xương, lúc đi ngủ cổ gắt gao bị siết chặt, một chút nữa thiếu oxy.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn sẽ bị hành chết.
Vu Hạo Vỹ đỡ Lâm Tú Trúc nằm trên ghế dài, lại cởi giày của cô ra, ngay ngắn đặt một bên.
Dịch Lĩnh rất có hứng thú nhìn một màn này, ánh mắt sắc bén dừng lại ở miếng băng gạc trên cổ Vu Hạo Vỹ, sau đó lại chậm rãi dời đi.
"Tôi vốn tưởng rằng cô không khống chế được hắn.", lúc Vu Hạo Vỹ rời khỏi văn phòng, Dịch Lĩnh ngữ khí ôn hoà nói.
"Có người, có người đã nói với tôi nên làm như thế nào để không chế anh ấy."
"Người này là ai?
", Dịch Lĩnh không chớp mắt nhìn Lâm Tú Trúc. Sắc u lam trong tròng mắt giống như dòng nước, đảo quanh đôi đồng tử màu hổ phách của anh, dần dần hình thành một lốc xoáy thâm thuý. Không ai lúc đối diện có thể tránh được lốc xoáy quá mức đẹp đẽ này. Biểu tình của Lâm Tú Trúc quả nhiên trở nên mê mang, trầm tư một hồi mới lắc đầu, hốt hoảng nói:"Tôi, tôi quên mất."
"Vậy cô suy nghĩ cẩn thận một chút.
", Dịch Lĩnh dùng ánh mắt chuyên chú nhìn đối phương. Lâm Tú Trúc không ngừng gãi đầu của mình, cực kỳ giãy dụa mà mở miệng:"Không nhớ, không nhớ rõ.
Đầu tôi đau quá!
"Tình trạng tới mức này, Dịch Lĩnh chỉ có thể từ bỏ. Anh đeo mắt kính lên, tiếng than thấp không dễ nghe thấy, giọng nói đầy từ tính lại thêm dịu dàng quỷ mị:"Được rồi, đau đầu thì không cần suy nghĩ nữa, ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh ngủ cô sẽ cảm thấy rất thoải mái, sau đó cô có thể rời đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!