Chương 13: Tạm Biệt Viên Bi Nhỏ Của Tôi

Ô Nha Nha tiến vào văn phòng, trước tiên nghiêng đầu cẩn thận thưởng thức đôi mắt của Dịch Lĩnh, sau mới nhìn vào bàn trà trống không.

Trong giây lát, biểu tình vui mừng của cô sụp đổ, biến thành thất vọng cau mày rũ mắt.

"Kẹo trái cây đâu?

", cô vươn ngón tay thon dài, dùng móng tay thon mượt được cắt tỉa cẩn thận đem mặt bàn vốn nên đặt khay kẹo kia chọc chọc vào. Dịch Lĩnh hơi câu môi, ngữ khí ôn hoà nói:"Như cô nhìn thấy, nó không còn nữa."

"Cái gì gọi là không còn? Anh có thể mua mà!

", Ô Nha Nha tiếp tục dùng đầu ngón tay chọc vào mặt bàn, trong ánh mắt thanh triệt tràn đầy chỉ trích. Dịch Lĩnh lấy notebook, chất giọng đầy từ tính mang một tia hài hước nhỏ không dễ phát hiện:"Tôi không muốn mua.

"Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp. Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi"Anh muốn!", Ô Nha Nha đương nhiên hạ lệnh: "Bây giờ anh liền đi mua."

"Không, tôi không muốn.", Dịch Lĩnh thong thả ung dung viết ngày tháng, thông tin bệnh trạng, họ tên người bệnh vào notebook.

"Anh muốn. Anh mau đi.", Ô Nha Nha đem một cái ghế đặt đối diện Dịch Lĩnh, sau đó hai tay ôm ngực ngồi vào ghế, như hổ rình mồi mà nhìn đối phương.

Cô luôn như hợp tình hợp lý mà sai bảo người khác, cũng đương nhiên cho rằng bản thân chính là trung tâm thế giới.

Bởi vì cô như vậy mà lớn lên.

Cô mỗi thời mỗi khắc đều ở trong ngực của cây Đa ba ba, cô muốn cái gì, mỗi nhánh cây đều sẽ vì cô phục vụ.

Dịch Lĩnh lắc đầu, hài hước bên trong giọng nói biến thành nụ cười nhàn nhạt: "Tôi không muốn.

"Anh dường như đã quen kiểu cãi vã ấu trĩ, cô một câu tôi một câu này."Anh muốn.", ngữ điệu của Ô Nha Nha bỗng nhiên mềm mỏng.

Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.

Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi

Dịch Lĩnh cúi đầu viết, Ô Nha Nha nhìn không thấy biểu tình của đối phương, nên không thể không cong lưng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của Dịch Lĩnh từ dưới lên.

Vì giữ thăng bằng, cô đem hai tay chống lên đầu gối của Dịch Lĩnh, còn nhẹ nhàng lắc lắc đầu gối dưới lòng bàn tay, nhẹ nhàng làm nũng.

Chỉ có đối mặt với người cô đặc biệt thích, cô mới làm như vậy.

Nhưng từ khi sinh ra đến giờ, người cô đặc biệt thích chỉ có hai người, một là cây Đa ba ba, một chính là Dịch Lĩnh.

Dịch Lĩnh buông notebook, thở dài một hơi, sau đó nắm lấy tay bạn nhỏ, đẩy cô về phía sau.

Anh không thể quen kiểu tiếp xúc thân mật này.

Nếu đối phương không phải Ô Nha Nha, mà là người nào khác, anh đã sớm gọi bảo vệ.

"Cô có thể bảo hắn đi mua giúp cô.

", Dịch Lĩnh chỉ chỉ Vu Hạo Vỹ. Vu Hạo Vỹ vội vàng nói:"Tiểu Trúc, em muốn ăn kẹo gì?"

"Tôi mới không cần hắn mua kẹo cho tôi ăn. Thấy mặt hắn tôi liền muốn ói.", Ô Nha Nha không chút che giấu chán ghét của mình với Vu Hạo Vỹ.

Vu Hạo Vỹ cúi đầu, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, lại hoàn toàn không dám biểu hiện lên mặt.

Lâm Tú Trúc chán ghét hắn là chuyện tốt, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ thả hắn.

Nghĩ như vậy, tâm tình Vu Hạo Vỹ khôi phục lại bình tĩnh.

Không phải hắn không nhìn ra Ô Nha Nha mê luyến Dịch Lĩnh, chỉ là hắn thấy vui mừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!