Chương 9: (Vô Đề)

Đôi khi, sức lao động của con người sẽ trở thành vô hạn nếu sự bóc lột cứ không ngừng đổ tới, sau khi Mạnh Hạ theo Quý Lương Mạc xuống máy bay thì ngay cả khách sạn cũng chưa ghé qua, liền hộ tống Quý Lương Mạc đến chi nhánh của Tường Phi ở Hạ Môn, Mạnh Hạ buông hành lý trong phòng làm việc rồi ngồi lên ghế mà thở, nhìn qua cửa kính thì thấy Quý Lương Mạc cầm văn kiện đang đang nói chuyện với một người nào đó, khuôn mặt nghiêng kia làm Mạnh Hạ nhìn đến thần ra, mãi đến khi Quý Lương Mạc xoay người nhìn qua, Mạnh Hạ mới hoàn hồn ngay lập tức cúi đầu.

"FML, tên này sẽ không phát hiện ra mình nhìn hắn chứ... Thật là mất mặt mà." Mạnh Hạ đang nhủ thầm, thì trên đỉnh đầu vang lên giọng nói :

"Em nhìn tôi, khiến tôi rất vui."

... Mạnh Hạ ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Quý Lương Mạc, người kia đang nhìn mình bằng ánh mắt chân thành tha thiết... Vì thế Mạnh Hạ bắt đầu nghĩ quẩn quanh

- anh là đôi mắt của em, dẫn em đi nhìn xem sự thay đổi của bốn mùa.

Được rồi, Mạnh Hạ vừa giật bắn mình bởi chính ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu.

"Quý tổng, anh vừa mới nói gì vậy?" Mạnh Hạ đứng ở cửa khách sạn hỏi.

"Àh, chỉ đặt một phòng."

Sao vậy? ?

"Bởi vì họ nói chỉ còn một phòng."

... Mạnh Hạ cơ hồ phun máu, anh nghĩ tôi là con nít ba tuổi sao? Vì thế Mạnh Hạ đi thẳng đến trước quầy tiếp tân :

"Xin hỏi còn phòng không?"

"Dạ còn, quý khách, anh muốn đặt phòng sao?"

Cô gái tiếp tân mỉm cười đáp.

Mạnh Hạ xoay người nhướng mày với Quý Lương Mạc, kết quả Quý Lương Mạc hoàn toàn không đổi sắc mặt mà đi tới :

"Tôi nói, chỉ còn một phòng."

"... Quý khách? Thật ra vẫn còn..." Lời nói tiếp theo của cô gái tiếp tân bị ánh mắt của Quý Lương Mạc bóp chết.

Chỉ còn một phòng.

Quý Lương Mạc nói với cô gái tiếp tân.

"Ah... Xin hỏi quý khách, rốt cuộc anh muốn còn hay là không vậy?" Cô gái tiếp tân bị Quý Lương Mạc nhìn cơ hồ suýt khóc, cuối cùng nói :

"Đúng vậy, chỉ còn một phòng thôi."

... Này, anh có biết kiềm chế là gì không? Mạnh Hạ đứng một bên nhìn, cảm thấy mình hoàn toàn bị đánh bại.

Quý Lương Mạc vừa lòng, mà hắn có vừa lòng hay không thì biểu hiện vẫn trưng ra bộ mặt than y như cũ, chỉ thay đổi xíu xiu là xung quanh nở đầy hoa hồng nhỏ, hắn cầm tay Mạnh Hạ :

"Em xem, tôi đã nói chỉ còn một phòng mà."

"Tôi không ngại đi khách sạn khác đâu."

Mạnh Hạ vừa đi vào thang máy vừa nói.

Quý Lương Mạc cũng đi vào, nhìn Mạnh Hạ :

"Tôi đã nói, tôi rất nghiêm túc theo đuổi em."

"... Nhưng chuyện này cùng thuê phòng có quan hệ gì sao?"

Quý Lương Mạc tự hỏi một lát rồi nói :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!