Nếu sáng sớm khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy một tên mặt than cầm hộp sữa nhãn hiệu Vượng Tử, thì không nên thắc mắc gì cả, hãy nhanh chóng rời đi, bởi vì đó chắc chắn là ảo giác.
Mạnh Hạ nhắc nhở mình như vậy rồi xoay người dợm bước, thầm nghĩ phải về nhà để ổn định lại đầu óc mới được, kết quả chợt nghe chào : Buổi sáng tốt lành.
Mạnh Hạ giật nảy mình sau đó xoay lại, cậu cười miễn cưỡng : Buổi sáng tốt lành.
Cho cậu. Khi Mạnh Hạ vừa đáp lời vừa bước vào thang máy, Quý Lương Mạc đưa vật cầm trong tay cho Mạnh Hạ.
Hả? Mạnh Hạ sửng sốt, sau đó trong đầu xẹt qua slogan
"Chỉ với một hộp Vượng Tử, bạn đã có thể nạp đủ năng lượng cho cả ngày." Kèm theo hình ảnh đứa bé đang xoay mông chạy bắn khói, vì thế bất đắc dĩ đưa tay tiếp nhận hộp Vượng Tử : Cám ơn.
"Thì ra cậu thật sự thích uống thứ này."
Quý Lương Mạc đột nhiên sâu xa buông ra một câu.
Trong nháy mắt Mạnh Hạ nổi khùng : Không phải! ! !
Tối hôm qua khi Quý Lương Mạc đưa cậu về nhà, Mạnh Hạ mới biết được thì ra ngày đó gặp hắn trong thang máy là bởi vì Quý Lương Mạc cũng ở nơi này, mà Mạnh Hạ nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy sau này đi làm mình có thể quá giang xe, kết quả đợi đến lúc cậu đón được xe của Quý Lương Mạc thì hắn mới nói :
"Tôi không thể chở cậu đi."
...
"Bởi vì trong sách nói, như thế gọi là yêu đương chốn văn phòng."
Yêu đương cái đầu anh ấy! ! !
"Hơn nữa người ta sẽ nghĩ cậu đi cửa sau."
Cả nhà anh mới đi cửa sau, toàn bộ khu nhà trọ của anh đều đi cửa sau.
"Cậu và tôi còn ở cùng một khu." Quý Lương Mạc như biết Mạnh Hạ đang nghĩ gì, nói vừa dứt câu liền nghênh ngang mà đi.
... Mặt than và gì gì đó, hôm qua cảm thấy tên này đáng yêu là lỗi giác của mình sao?
Lúc Mạnh Hạ đi ra khỏi khu nhà liền nhìn thấy Quý Lương Mạc đứng ở cổng, mà xe của hắn thì chẳng thấy đâu ... Khi Mạnh Hạ đến gần, Quý Lương Mạc giải thích :
"Có điều tôi có thể đón xe đi cùng cậu."
... Hàng này tuyệt đối là sinh vật ngoài hành tinh.
Hai người ở trạm xe buýt chờ, khi xe đến, mặt than của Quý Lương Mạc cư nhiên làm cho người ta có thể thấy rõ ràng hắn đang nhíu mày! Mạnh Hạ chỉ vào Quý Lương Mạc vẻ mặt kinh ngạc, kết quả bị Quý Lương Mạc cầm tay :
"Chúng ta vẫn là nên đi bộ thôi."
"Tại sao? Không đi xe sẽ đến muộn đấy."
"Đến muộn cũng không sao."
"... Anh đây là đang lạm dụng chức quyền đó, có điều... tán thành." Mạnh Hạ nghĩ có thể không cần chen chúc trên xe bus chật chội kia thật là thư thái, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, sau khi nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên của Quý Lương Mạc, bèn hiểu được :
Có lẽ hắn ở trong một không gian có quá nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu.
Cảm giác được ánh mắt của Mạnh Hạ, Quý Lương Mạc lại mất tự nhiên quay đầu sang phía khác, vì thế Mạnh Hạ nở nụ cười, quả nhiên mình đoán không sai.
"Ai nha, ngại quá, không làm đau anh chứ?"
... Mạnh Hạ nhìn người đẹp đang giải thích với mình nhưng lại nhìn Quý Lương Mạc, khóe mắt nheo lại :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!