Chương 3: (Vô Đề)

"Cậu đã tìm được công việc mới chưa?"

Nhận được điện thoại của Triệu Hiểu, Mạnh Hạ buồn bực kêu rên :

"Người anh em, cậu nói thử xem bây giờ nghiên cứu sinh còn không tìm được việc, tớ chỉ có bằng đại học thì ăn thua gì chứ?"

Triệu Hiểu vui vẻ :

"Hắc ~ thế mới nói, nếu dễ dàng thì đâu gọi là cuộc sống. Người ta ai cũng cần phải ăn cơm mà, cậu có kinh nghiệm làm việc, ít nhiều trước kia cũng đã từng là quản lí, sợ gì chứ, vốn liếng rất nhiều đấy."

"Cậu mới nhiều vốn ấy, lười nói với cậu, hôm nay là công ty cuối cùng rồi, cầu Trời phù hộ cho tớ đi."

Được, cố lên nhá.

Nơi mà Mạnh Hạ phỏng vấn là công ti lớn, gọi là Tường Phi, vì đã từng làm việc cho công ty nhà Lý Nhiên một thời gian dài, cho nên khi đứng trước toàn nhà cao lớn này, Mạnh Hạ cũng không đến nỗi trông giống như hai lúa lần đầu tiên vào thành phố, Chờ đã!

Mạnh Hạ gọi lớn trước khi thang máy đóng cửa, thế nhưng lúc nhìn thấy người đứng bên trong cậu không khỏi nhủ thầm trong lòng : Hay thật! Tại sao lại là hắn nữa chứ?

Đứng trong thang máy Quý Lương Mạc có cảm giác cậu đang nhìn mình, vì thế hắn xoay hẳn người lại nhìn Mạnh Hạ, được rồi, đã nhìn trực tiếp như vậy, Mạnh Hạ giơ tay lên :

"Thật là khéo, anh cũng tới phỏng vấn hả?"

Trong đầu Quý Lương Mạc căn bản nhớ không nổi mình gặp qua Mạnh Hạ khi nào, nhưng vì phép lịch sự hắn gật đầu xem như chào hỏi.

Mạnh Hạ khóe miệng khẽ nhếch, cậu nghĩ chắc có lẽ người này hoàn toàn chẳng nhớ rõ mình là ai đâu.

Sau đó Quý Lương Mạc lại nhìn Mạnh Hạ, cậu sửng sốt : Có việc gì?

Quý Lương Mạc lắc đầu, khóe miệng Mạnh Hạ lại nhếch lên :

"Vậy anh nhìn tôi làm gì?"

Cậu nhìn tôi trước.

"... Thế nên anh nhìn lại tôi hả?"

"Đúng vậy, theo sách vở, người khác nhìn mình thì phải lịch sự đáp lễ."

Sách?

Phải!

Mạnh Hạ sửng sốt, sau đó thang máy đinh lên một tiếng giải thoát không khí trầm mặc do mấy câu đối thoại kì dị gây ra, vì thế Mạnh Hạ kích động nói :

"Ái chà, tôi tới rồi, hẹn gặp lại nhé." Khi rời đi, Mạnh Hạ nghĩ người đàn ông kia không phải là mắc chứng bị hạn chế giao tiếp chứ.

Mà Quý Lương Mạc đứng trong thang máy lại bắt đầu nghĩ chẳng lẽ mình nói sai chỗ nào rồi, cho nên đối phương mới phản ứng như vậy, vì thế mặt than đổi sang nét buồn bực,

"Hay mình thoạt nhìn chưa đủ thân thiện?"

Mạnh Hạ?

Nhìn về hướng của giọng nói, Mạnh Hạ sửng sốt, sau đó cười chào hỏi : Quản lí Trần.

"Anh tới công ty có việc gì vậy?" Trần Đông Kiệt là giám đốc công ty của Tường Phi, lần trước công ty Lý Nhiên hợp tác cùng với bên này là do hai người phụ trách.

Mạnh Hạ hơi xấu hổ cười cười : Tôi tới phỏng vấn.

Trần Đông Kiệt trừng lớn mắt có vẻ không thể tin được, sau đó cười nói :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!