"Tại sao Quý tổng lâu như thế vẫn chưa đến công ty? Tôi nói này mọi chuyện của công ty đều giao cho tôi, áp lực rất lớn đó."
Nghe được giọng nói oán giận của Trần Đông Kiệt ở đầu bên kia, Mạnh Hạ đành phải nói cho có lệ :
"Àh... Chỉ là còn vướng một chút việc, anh yên tâm, chừng nào Quý tổng về chắc chắn sẽ cho anh nghỉ ngơi."
"Muốn được vậy cũng phải do Quý tổng quyết định a, chỉ có cậu nói là được sao... Nhưng mà, cậu nhớ nói với Quý tổng đấy, đến lúc đó nếu Quý tổng không đồng ý, cậu phải lấy sắc dụ hắn."
...
Sau khi Mạnh Hạ cúp điện thoại thì Quý Lương Mạc đi tới gần ôm cậu vào trong ngực khoan khoái nhắm hai mắt lại :
"Quả nhiên được ôm ngủ vẫn là thoải mái nhất."
... Mặt Mạnh Hạ đầy hắc tuyến :
"Quý Lương Mạc, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé."
Không đi. Cự tuyệt hoàn toàn không có chút do dự nào.
"Em và anh ở trong nhà đã mấy ngày rồi hả? Anh tính thử xem, mỗi ngày em muốn đi mua thức ăn, thì anh giữ lại rồi kêu bọn Triệu Hiểu mang đến, em nói này ... Quý Lương Mạc, em muốn lên mốc rồi."
Mạnh Hạ nói xong xăn tay áo mình lên :
"Anh nhìn đi, mốc meo rồi này."
Không đi. Vẫn từ chối không một chút do dự.
... Mạnh Hạ chui ra khỏi lồng ngực của Quý Lương Mạc :
"Hôm nay em nhất định phải ra khỏi cửa, anh đợi ở nhà."
... Mạnh Hạ vừa chuyển tầm mắt, sau đó chợt nghe Quý Lương Mạc nói : Quá nhiều người.
Được rồi, Mạnh Hạ mềm lòng, sau đó cầm tay Quý Lương Mạc :
"Chẳng phải anh nói muốn ở bên em sao? Không có việc gì đâu, anh chỉ cần nói chuyện với em thôi, xem người ta như không khí là ổn thôi mà."
Quý Lương Mạc nhìn Mạnh Hạ :
"Em thật sự muốn đi sao?"
Mạnh Hạ do dự :
"Cũng không hẳn vậy, có điều ở trong nhà nhiều ngày như vậy, thực sự em cảm thấy rất ngột ngạt."
Quý Lương Mạc nắm tay Mạnh Hạ : Vậy đi thôi.
Mạnh Hạ lập tức nở nụ cười, kết quả nước mắt Quý Lương Mạc đột nhiên dâng tràn, cái cảm giác này, có phải gọi là tê tâm liệt phế không.
... Đi bộ trong hoa viên, vài lần Mạnh Hạ cố gắng rút tay ra khỏi tay của Quý Lương Mạc, nhưng cuối cùng đều vì cái nhìn của Quý Lương Mạc mà ngừng giãy dụa, hai người cứ huyên náo như vậy làm không biết mệt, cảm giác... Mạnh Hạ cảm thấy hồi còn đại học khi mình và Lý Nhiên yêu nhau cũng không có loại cảm giác này, thậm chí hoàn toàn không để ý đến ánh mắt quái lạ của những người xung quanh lúc nhìn thấy cậu và Quý Lương Mạc nắm tay nhau.
Quý Lương Mạc.
Sau khi ngồi xuống ghế Mạnh Hạ nói :
"Chuyện của Lý Nhiên, thật sự không có gì, vẫn luôn muốn giải thích, chuyện của bọn em làm liên lụy đến anh, thật sự có lỗi."
Quý Lương Mạc không nói lời nào, nắm tay Mạnh Hạ thật chặt, Mạnh Hạ tiếp tục nói hết :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!