Chương 6: (Vô Đề)

Sau khi hương trà tan dần, trong miệng chỉ còn lại vị đắng chát.

Americano vẫn chưa mang lên, ánh mắt Tô Đường cứ dán chặt vào tôi.

Thấy tôi ngẩng đầu nhìn, cô ta cười tươi hơn:

"Nói chứ, cũng phải cảm ơn chồng cậu..."

Chát!

Một tiếng vang sắc lạnh vang lên giữa quán cà phê yên ắng.

Vài vị khách quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Má trái Tô Đường đỏ bừng, như thể bị cái tát của tôi đánh cho choáng váng.

Cô ta ôm mặt quay sang, lí nhí:

"Niệm…"

Tôi không để cô ta gọi tên. Một cái tát vẫn chưa đủ.

Tôi cầm ly trà lạnh, hất thẳng lên đầu cô ta.

Nước trà đen chảy dọc theo mái tóc, rơi lộp bộp trên bàn, loang cả lên áo sơ mi trắng của cô ta.

Lát chanh, miếng đào, vụn trái cây dính đầy tóc, áo và túi xách.

Lớp trang điểm của cô ta không chống nước.

Phấn mắt lem nhem, nửa mặt nhòe như diễn hề.

Vô cùng thảm hại.

Tô Đường sững lại một giây, ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía chúng tôi.

Đôi mắt cô ta bắt đầu đỏ hoe, rưng rưng như sắp khóc:

"Niệm Niệm, cô làm gì vậy…"

"Tô Đường."

Tôi lạnh lùng cắt ngang màn diễn của cô ta.

"Cô biết rõ mà."

"Đừng diễn trò "trà xanh" đó trước mặt tôi."

Mắt cô ta long lanh, ngấn nước chưa kịp rơi.

"Cô trở về là vì Tống Tùy.

Cô biết anh ấy sẽ đối tốt với cô, cô muốn cướp anh ấy."

"Đúng không?"

Tôi nhìn cô ta, giọng đều đều.

Tô Đường tái mặt trong một thoáng, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!