Chương 5: (Vô Đề)

Chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ tay trong tay, mỉm cười chào hỏi từng người.

Rồi có người vỗ vai Tống Tùy, chỉ tay về phía tôi.

Tống Tùy ngoảnh đầu nhìn.

Tôi không mặc váy dạ hội lộng lẫy, người gầy hẳn đi, đã rất lâu rồi tôi không dám nhìn vào gương — sợ phải đối mặt với gương mặt gầy gò, gò má nhô cao, gần như làn da bọc xương.

Tôi biết anh đã nhìn thấy tôi.

Bởi vì ánh mắt anh sầm xuống ngay tức khắc.

Chúng tôi đứng cách nhau một biển người.

Chỉ lặng lẽ nhìn nhau.

Tôi không cười, cũng không khóc.

Khi thấy anh giật tay khỏi Tô Đường, cố chen qua đám đông, muốn đến gần tôi...

Tôi chợt mỉm cười.

Rồi quay lưng, rời khỏi nơi ấy.

13

Về đến nhà, tôi đi thẳng lên phòng cũ.

Từng sợi suy nghĩ trong đầu quấn lấy nhau, hỗn loạn không cách nào tháo gỡ.

Dây leo nơi tim siết chặt hơn, như sắp nổ tung.

Tôi không thể giữ bình tĩnh thêm được nữa.

Tôi quét đổ toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống đất, âm thanh va chạm vang lên đinh tai.

Vẫn chưa đủ.

Tôi kéo hết sách trên giá xuống, từng trang giấy bị xé rách rơi lả tả, như một cơn tuyết trái mùa.

Vẫn chưa đủ.

Những món đồ trang trí, mỹ phẩm, quà lưu niệm anh mang về sau mỗi chuyến công tác…

Cả bộ lego chúng tôi từng cùng nhau xếp…

Tất cả tôi đều đập vỡ.

Cơn kích động như mãnh thú xé nát lý trí.

Sàn nhà hỗn loạn, giống như cuộc sống mục nát của tôi.

Khi nhận ra, chiếc kéo đã kề lên cổ tay.

Niên Niên lao vào, sủa liên tục, chói tai và tuyệt vọng.

Thấy tôi nhìn nó, nó lại im bặt, há miệng cười ngốc nghếch.

Chiếc kéo rơi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!