Tôi nghỉ việc.
Nhà có thêm Niên Niên.
Và tôi… lại bắt đầu viết nhật ký.
Ngày nào cũng viết, ghi lại những việc vặt không đáng kể trong ngày, cùng tình trạng sức khỏe của mình.
Tôi thường mất ngủ cả đêm, bụng đau âm ỉ kéo dài.
Mỗi ngày đều nấu ăn cho Tống Tùy, nhưng đến lúc ngồi trước mâm cơm, tôi chỉ lặng lẽ nhìn mà không muốn động đũa.
Lần nữa đi thăm mẹ, chúng tôi cũng chỉ trò chuyện đôi câu.
Trước khi rời đi, nhân lúc bà không chú ý, tôi nhét một chiếc thẻ ngân hàng vào cuốn sách trên bàn.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Trên đó có dán mật khẩu.
Là gần hết số tiền tôi dành dụm được.
Đây sẽ là ... lần cuối cùng tôi đến thăm bà.
Mẹ tiễn tôi ra tận cửa, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi rồi nhẹ nhàng nói thêm một câu:
"Giữ gìn sức khỏe."
"Cảm ơn mẹ, mẹ cũng vậy."
Mẹ tôi chắc chắn sẽ sống tốt.
Bà không yêu bố tôi, cũng chẳng yêu tôi, nhưng bà vẫn làm tròn trách nhiệm một người mẹ — nuôi tôi khỏe mạnh, lớn khôn.
Sau này quả báo đến thật.
Cha tôi phá sản.
Nhưng may mắn thay, mẹ tôi lại gặp được phúc phận của đời mình.
Bà lấy người mình yêu, sinh thêm một cậu con trai, gia đình ba người sống rất hạnh phúc.
11
Tối hôm đó, Tống Tùy về sớm.
Lúc tôi nấu xong bữa tối, anh vừa bước vào cửa.
Món ăn còn đang bốc khói nghi ngút trên bàn.
Lâu lắm rồi chúng tôi mới lại cùng nhau ăn một bữa cơm như thế này.
Từ ngày Tô Đường trở về, Tống Tùy càng lúc càng bận rộn.
Anh được dạy dỗ rất nghiêm khắc, ăn không nói, ngủ không trò chuyện.
Trước kia tôi từng nghĩ, chỉ cần hai người cùng ngồi ăn, lặng lẽ thôi cũng đủ yên bình.
Tống Tùy từ tốn gắp thức ăn, tôi chỉ ăn vài miếng, rồi chẳng muốn ăn thêm nữa, cơn đau bụng lại âm ỉ kéo đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!