Đúng lúc ấy, một chú chó nhỏ lấm lem từ bụi cỏ lao ra, sủa hai tiếng về phía Tô Đường.
Cả hai dừng bước, Tô Đường muốn vuốt ve nó, nhưng con ch. ó đột nhiên lao tới chân cô, khiến cô hoảng hốt nép vào lòng Tống Tùy.
Tống Tùy đỡ lấy cô, tay khẽ đặt lên eo rồi vội vàng rút lại.
Lúc anh quay đầu, ánh mắt bắt gặp tôi đang đứng đó.
Nhưng phản ứng của Tô Đường còn nhanh hơn cả anh: "Niệm Niệm!"
Tôi bước lại gần, vẻ mặt trống rỗng.
Tô Đường định nói gì đó, nhưng tôi đã cúi xuống bế lấy con ch. ó nhỏ kia.
Có lẽ nó cũng sợ, chui vào lòng tôi nhưng không hề vùng vẫy.
"Tống Tùy." Tôi nhìn anh, mỉm cười. "Em muốn nuôi nó."
Không khí đột ngột trầm xuống.
Tôi vẫn cười, lặp lại một lần nữa: "Em muốn nuôi nó."
8
Tống Tùy đi cùng tôi đến bệnh viện thú y.
Bác sĩ kiểm tra xong mới phát hiện, con ch. ó gặp đủ loại vấn đề.
Xương bị rạn, bụng có vết rạch, còn bao nhiêu bệnh lặt vặt khác.
Nhưng nó rất ngoan, không gào không quậy, chỉ nằm yên cho bác sĩ khám.
Tống Tùy nhìn tôi, định nói lại thôi.
Cho đến khi về đến nhà, anh vẫn chẳng nói gì.
Tôi để chó ở lại bệnh viện điều trị, đặt tên cho nó là Niên Niên.
Không khí giữa hai chúng tôi bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
Tống Tùy không lên tiếng, tôi cũng giữ im lặng.
Đến khi cả hai cùng bước vào phòng ngủ, ánh đèn cam ấm áp khiến căn phòng như dịu dàng hơn.
Tôi ngồi trên giường, thấy anh mặc đồ ngủ bước vào.
Ánh sáng rọi lên người anh, làm những đường nét lạnh lùng trên gương mặt trở nên mềm mại.
Anh là người ít biểu lộ cảm xúc.
Thỉnh thoảng có cười cũng chỉ là khóe môi khẽ cong, thoáng qua như ánh sao vụt tắt.
Tôi không biết Tống Tùy có bao nhiêu tình cảm với tôi.
Ngần ấy năm qua, tôi từng nghĩ… ít nhất anh cũng từng rung động.
Nhưng những suy nghĩ đó, từ khi Tô Đường quay lại, đều trở thành trò cười.
"Tống Tùy." Tôi bất chợt gọi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!