Như lúc này đây.
Tôi thấy chồng mình đang trò chuyện với người con gái ấy — người anh từng thương nhớ suốt bao năm.
Trên tay cô ta, chính là hộp cơm tôi chuẩn bị cho Tống Tùy sáng nay.
Tô Đường dường như không thay đổi gì, vẫn giống như thuở đại học.
Mái tóc dài xõa xuống vai, cười lên ngây thơ như mèo con vừa vô hại vừa láu lỉnh.
"Cảm ơn anh nhé, Tổng Giám đốc Tống. Bữa sáng ngon lắm."
"Không có gì." Tống Tùy nhận lại hộp cơm.
Tô Đường còn định nói gì đó, ánh mắt chợt lướt qua tôi đang đứng gần đó.
Cô ấy liền reo lên đầy kinh ngạc, mắt cong như trăng lưỡi liềm:
"Niệm Niệm!? Lâu quá không gặp!"
Cô bước nhanh về phía tôi, định nắm lấy tay tôi, nhưng vừa nhìn thấy hộp cơm trong tay tôi thì khựng lại:
"Cậu mang cơm đến cho Tống Tùy à? …Sáng nay cũng là cậu nấu bữa sáng cho anh ấy đúng không?"
"Xin lỗi nhé, mình bị hạ đường huyết, Tống Tùy bảo mình ăn tạm. Nếu biết là cậu chuẩn bị cho anh ấy thì mình đã không đụng vào rồi."
Tô Đường cười áy náy với tôi:
"Nhưng phải khen một câu — tay nghề của cậu thật sự rất tuyệt."
Tất nhiên là tuyệt rồi.
Tống Tùy vừa kén ăn, lại bị bệnh dạ dày.
Tôi đã luyện tay nghề từng chút một, vì anh.
Anh biết rõ điều đó.
Tôi cũng nở nụ cười như cô ta, nhưng lại giấu một bàn tay ra sau lưng — móng tay gần như sắp cắm vào da thịt.
Khoảnh khắc ấy, ngoài cơn giận dâng lên, tôi còn cảm thấy một nỗi uất nghẹn chẳng thể nuốt trôi.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Kế hoạch trả thù… cũng bắt đầu thành hình từ chính giây phút đó.
6
Tống Tùy sẽ không ngoại tình.
Dù vậy, sự xuất hiện của Tô Đường vẫn khiến tôi bất an.
Tôi cố gắng tiếp tục đóng vai người vợ mẫu mực.
Đạo đức và trách nhiệm là xiềng xích trói trên người anh. Tôi không biết, cuối cùng là anh chịu không nổi — hay là tôi gục trước.
Tối ấy, anh mang quà về cho tôi.
Chiếc nhẫn kim cương màu hồng lấp lánh dưới ánh đèn, thiết kế tinh xảo, nhìn là biết rất đắt tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!