Chương 10: (Vô Đề)

Ngày 25 tháng 8 năm XX22

……

Dòng chữ gốc đã bị gạch đen.

Bên dưới có hai dòng mới được viết thêm:

Lẽ ra hôm nay tôi đã phải chết.

Nhưng là Niên Niên không cho phép.

Nó cứ sủa mãi, sủa mãi, thật ồn ào.

Ồn đến mức tôi không thể nào ngủ được.

Ồn đến mức khiến lòng tôi bực bội.

Ồn đến mức… tôi không chịu đựng nổi nữa.

Tôi dùng chút ý thức cuối cùng, bấm số 120.

Vài tiếng sau, tôi tỉnh lại. Trên cánh tay vẫn còn treo dây truyền nước biển.

Trước giường bệnh, đứng một cô y tá.

"Niên Niên đâu rồi?"

Cô ấy sững người một lúc: "Niên Niên là…?"

Tôi vịn lấy thành giường, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn chưa chịu nghe lời.

Y tá vội đỡ lấy tôi.

"Tôi muốn về nhà."

"Cơ thể cô vẫn còn yếu lắm, bây giờ chưa thể—"

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

"Tôi muốn về nhà."

Tôi cụp mắt xuống.

Bướng bỉnh mà vô lý, lặp lại một cách kiên quyết.

Ở đây không có Niên Niên.

Tôi phải đi tìm nó.

26

Khi tôi trở về nhà, trời đã quá nửa đêm.

Điện thoại vẫn còn tin nhắn của Tống Tùy.

Tôi không đọc. Chỉ lẳng lặng chặn anh ta.

Vừa mở cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!