Chú Khang không hỏi nhiều, ông nhấn vào lịch sử điều hướng trong hệ thống, chỉ dẫn bằng giọng nói toàn bộ hành trình dài 26 km, vì là giờ cao điểm buổi tối của ngày làm việc nên cần hơn một tiếng đồng hồ để đến nơi.
Chú Khang muốn nhắc nhở anh, đi vào lúc này đúng vào giờ ăn, đối với một cặp đôi chưa quen thân lắm có thể sẽ hơi đột ngột, có thể mang đến cho đối phương chút băn khoăn "có nên mời anh ở lại ăn cơm không". Nhưng ông nghĩ lại, Thương Thiệu luôn làm việc rất cẩn thận và chu đáo, nên không cần ông già này phải lo lắng.
Chiếc xe chuyển hướng, lái lên một cây cầu qua sông đang tắc nghẽn.
Đèn đuôi xe kéo dài thành một dải, hòa với ánh sao đỏ từ điếu thuốc của Thương Thiệu.
Anh hít hai hơi mới nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay, ánh mắt điềm tĩnh pha chút sững sờ.
Quá giới hạn rồi, vừa thấy có thuốc ở bảng điều khiển trung tâm, anh đã không suy nghĩ nhiều mà châm lên.
Dòng xe chậm chạp di chuyển, chú Khang theo dõi tình hình giao thông, nghe thấy người đàn ông phía sau hỏi: "Sao không hỏi tôi đi làm gì?"
Chú Khang đã sống bao nhiêu năm, mọi thứ đã rõ như lòng bàn tay. Ông biết Thương Thiệu không cần người khác hỏi anh đi đâu, làm gì, nhưng ngay lúc này, chú Khang tuân theo ý muốn của anh, hỏi: "Đi làm gì?"
Thương Thiệu dập điếu thuốc dài trong gạt tàn xe, trả lời: "Hỏi cô ấy chữ ký."
Chú Khang gật đầu, không nói gì, khóe miệng khẽ cười.
"Lần sau trong xe đừng để thuốc lá nữa, không nhìn thấy còn đỡ, hễ nhìn thấy là không kìm được." Thương Thiệu mặt không biểu cảm, nhắm mắt lại.
Ánh mắt của chú Khang dừng trên mặt anh qua gương chiếu hậu. Anh dường như đang chịu đựng một cảm giác bực bội nào đó.
Có lẽ trời cao có mắt, qua cầu, dòng xe chia ra, tình hình giao thông đột nhiên tốt lên. Đường thông thoáng, đến nơi chỉ mới hơn sáu giờ.
Dù chỉ đến đây một lần nhưng Thương Thiệu đã quen thuộc với góc cua lên dốc đó, đường dốc lát gạch đá cẩm thạch, một cây gỗ cẩm lai Indonesia đứng sừng sững, tán cây như ô che phủ nửa bầu trời, gió thổi qua, từng chùm lá phát ra tiếng rì rào nhẹ nhàng.
Sân biệt thự được xây tường trắng, cổng sắt điện đóng kín, đứng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, chỉ biết đèn cắm trại ngoài trời sáng rực giữa những cây cối, dưới ánh đèn thấp thoáng có tiếng cười nói.
Chú Khang tiến lên nhấn chuông cửa, trong lúc chờ mở cửa, ông quay đầu lại nhìn, thấy Thương Thiệu xắn tay áo trắng, chậm rãi chỉnh lại đồng hồ trên cổ tay.
Anh đứng trong tư thế thư thái, mặc áo trắng quần đen, vạt áo gọn gàng trong eo thon, làm nổi bật vai rộng chân dài, dáng người vượt trội. Khi cúi đầu chỉnh lại đồng hồ, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, phóng khoáng.
Chú Khang không biết vì sao lại cười. Rõ ràng cùng trang phục với buổi hẹn hò buổi chiều nhưng bây giờ anh trông nổi bật hơn nhiều.
Đợi khoảng nửa phút, sau cổng sắt vang lên tiếng bước chân tiến gần: "Đến đây! Ai vậy?"
Chưa kịp để chú Khang trả lời, Tuấn Nghi đã nhìn thấy khuôn mặt ngoài cổng rào đen, ngạc nhiên thốt lên: "Anh Thương?"
Thương Thiệu gật đầu chào cô: "Đến đột ngột, làm phiền rồi."
Tuấn Nghi vội mở cửa, không nghĩ đến việc hỏi Ứng Ẩn. Dù sao đi nữa, ngôi sao nhà cô cũng không thể để anh Thương đứng ngoài cửa được.
Tuấn Nghi thật ngốc, trong tay còn thìa màu bạc, Thương Thiệu cười: "Đang ăn cơm à?"
"Ừ ừ." Tuấn Nghi nhường đường, nhìn anh tắm trong ánh đèn sáng dịu, rất tự nhiên bước về phía có tiếng người.
Gió thu nổi lên, cơm mặn, Tuấn Nghi tối nay làm cơm niêu hai món mặn, cắt nửa con vịt quay lò, thêm cải làn xào, cải thìa, cà chua Provencal ngâm đường, hầm canh sen và chè quả lê Thu Nguyệt. Một bàn đầy đủ, bên cạnh là bát hoa quả cao chân bằng sứ, quả hồng Hỏa Tinh tỏa sáng màu cam rực rỡ.
Thương Thiệu đi đến, vừa lúc thấy Ứng Ẩn ngồi nghiêng đối diện với Đình Văn bên bàn tròn.
Cô mặc váy, khoác áo len, hai khuỷu tay chống trên bàn, vừa bóc vỏ quả hồng, vừa hỏi: "Ai đến giờ ăn cơm vậy?"
Đình Văn trả lời: "Chuyển phát nhanh à?"
Đế giày mềm màu đen nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh đường đá xanh.
Đình Văn ngẩng đầu trước, suýt nữa bị sặc nước, nhưng hôm nay đã bị dọa nhiều lần, cô đã có kinh nghiệm, vội bặm môi nhịn lại, mắt trợn tròn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!