Sở Hòa ngẩn người ngồi trên giường, cậu rũ mắt nhớ về chuyện vừa xảy ra.
Rõ ràng là cậu không hại Tiểu Ái Nhi, rõ ràng là cậu chỉ muốn lấy lại chiếc vòng. Tại sao không ai chịu tin cậu? Đến cả người làm xung quanh chứng kiến cũng không ai chịu giúp cậu.
Giá như cậu có thể nói được, dù cho mọi người không tin cậu cũng muốn thử tự bảo vệ bản thân một lần.
Chỉ tiếc là hiện tại sẽ chẳng còn ai tin vào hay muốn bảo vệ cậu nữa.
Sở Hòa lặng lẽ thở dài, chuyện lần này có thể Bạch Dương Vĩ rất giận.
Vừa nghĩ đến Bạch Dương Vĩ, trái tim cậu khẽ nhói lên từng đợt.
Cạch!
"Sở Hòa, chuyện này là thế nào?"
Vừa nhớ đến Bạch Dương Vĩ thì hắn đã xuất hiện, vẻ mặt hung dữ của hắn khiến cậu hiểu lầm rằng chỉ vì Tiểu Ái Nhi bị thương nên hắn mới như vậy.
Sở Hòa lắc đầu như muốn chứng minh mình vô tội.
Bạch Dương Vĩ ném một tờ giấy ố vàng đến trước mặt Sở Hòa. Gằng từng chữ hỏi.
"Cậu mau giỏi thích cho tôi!"
Sở Hòa không hiểu chuyện gì xảy ra, cầm tờ giấy lên. Vừa đọc vài chữ cậu đã biết lần này có giấu đằng trời cũng bị phát hiện ra.
Đây là một trang trong cuốn nhật ký của cậu. Đây là bí mật thầm kín của Sở Hòa…vậy tại sao lại nằm trong tay Dương Vĩ.
Lúc này, cậu nhìn ra ngoài cửa đã thấy Tiểu Ái Nhi đang đứng ngoài đó nhìn mình cười khẩy. Cậu nhớ đến lời cảnh cáo của cô vào hai ngày trước.
"Sở Hòa! tôi cá với cậu. Cậu chỉ có thể ở lại đây thêm hai ngày nữa!"
Hóa ra là như vậy, hóa ra Tiểu Ái Nhi và Bạch Dương Vĩ đã đọc được rồi.
Cậu cũng là con người, cũng có quyền yêu thương và nhu cầu tình dục. Lần đầu tiên trong năm mười tám tuổi cậu thủ dâm, hình ảnh Bạch Dương Vĩ hiện về quả là không sai.
"Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra" cuối cùng cậu cũng đã lĩnh ngộ được câu này.
Sở Hòa ánh mắt ửng đỏ chua xót Bạch Dương Vĩ, sự thống khổ chịu đựng bao nhiêu năm nay bây giờ lại vô tình trào ra.
Bạch Dương Vĩ thở hồng hộc, nghiến răng cố chấp nói.
"Sở Hòa, đây thực sự là cậu viết sao? Cậu thật sự là đồng tính sao?"
Giờ phút này cậu thật sự tuyệt vọng rồi, cuối cùng những thứ cậu che giấu đều tan thành mây khói. Bộ dạng hung dữ của Bạch Dương Vĩ khiến Sở Hòa biết rằng mình nên đối diện với sự thật.
Sở Hòa dùng ánh mắt sâu lắng nhìn Bạch Dương Vĩ, chỉ mỉm cười nhẹ nhìn hắn.
Đúng vậy? Chẳng thà cứ thừa nhận một lần. Dù có bị đuổi đi cũng không sao.
Cậu nghĩ thông rồi, cả đời che giấu sẽ rất đau khổ. Nói ra cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, chí ít ra đối phương cũng hiểu tấm lòng của cậu.
Sở Hòa đặt một tay lên trái tim mình, tay còn lại đặt lên trái tim Bạch Dương Vĩ.
Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má, thống khổ nhưng lại nhẹ nhàng. Đau lòng nhưng lại cảm thấy bản thân mình lần này quyết định đúng rồi.
Bạch Dương Vĩ sững sờ nhìn Sở Hòa.
Người hắn tin tưởng bấy lâu nay hóa ra lừa hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!