Chương 16: (Vô Đề)

Diệp Ngọc Tinh mở mắt ra, trước mắt là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Cậu nghe thấy giọng nói trong đầu mình.

[Trò chơi trừng phạt: Trang Viên Cổ Tích]

[Cậu là hầu gái phụ trách sinh hoạt hàng ngày của cậu chủ trang viên, cậu lờ mờ cảm thấy trong trang viên có điều gì đó không ổn, ban đầu những hầu gái vào đây làm việc cùng với cậu đều biến mất không rõ nguyên nhân, cuối cùng chỉ còn lại cậu và người bạn tốt của cậu là Mary. Hãy tìm ra bí mật của trang viên, nếu thất bại, cậu sẽ bị trừng phạt ngẫu nhiên. Chú ý:

Nội dung của lần trừng phạt này sẽ khó khăn nặng nề hơn rất nhiều, hãy cẩn thận để sống sót.]

[Hãy nghiêm khắc tuân thủ thiết lập nhân vật của mình:

1. Cậu thích cậu chủ Adonis của trang viên, xin hãy bày tỏ tình cảm của mình với cậu chủ mỗi ngày.

2. Cậu là một người tốt bụng, sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ những điều xấu xa xảy ra trước mặt mình.

3. Cậu tin vào tôn giáo và cầu nguyện trong nhà nguyện của trang viên mỗi ngày.]

Diệp Ngọc Tinh sững sờ một lúc mới tiêu hóa hết những thông tin này.

Chờ đến khi phản ứng lại, cậu mới phát hiện mình đang mặc trên người một bộ trang phục hầu gái, điều này vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất chính là, Diệp Ngọc Tinh giật giật mái tóc dài mềm mại xoăn nhẹ của mình, phát hiện nó thật sự mọc trên đầu mình, cậu liền căng thẳng vội vàng sờ soạng ngực và thân dưới của mình.

Diệp Ngọc Tinh thở phào một hơi:

"Phù……"

Không sao, không sao, thứ nào nên có thì vẫn còn đó, thứ nào không nên có thì cũng chẳng xuất hiện.

"Diệp Ngọc Tinh! Nhanh lên, cậu chủ Adonis sắp ăn cơm rồi, mau đi chuẩn bị đồ ăn thôi."

Diệp Ngọc Tinh nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, ngay sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người phía sau, trái tim cậu suýt nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.

Người này mặc trang phục hầu gái giống với cậu, nhưng mà lại không có ngũ quan! Có hai chữ to màu vàng được viết trên khuôn mặt trắng trơn đó: Mary.

Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy Mary đi vài bước về phía mình, cậu sợ tới mức nhanh chóng lùi lại cho đến khi đụng phải tủ bếp.

Mary không có biểu cảm gì, nhưng từ trong giọng nói có thể nghe ra cô đang cảm thấy nghi hoặc:

"Cậu làm sao vậy? Mau đi đưa cơm cho cậu Adonis đi."

Diệp Ngọc Tinh nghĩ tới giả thiết của mình, run giọng nói:

"Đưa, đưa ngay."

Cậu đẩy chiếc xe đẩy nhỏ phía sau Mary, nhanh chóng lao ra khỏi phòng bếp.

Diệp Ngọc Tinh hoàn toàn không biết gì về trang viên này cả, nhưng trò chơi đã dùng một mũi tên to màu đỏ đánh dấu trên mặt đất chỉ cho cậu nên đến đâu để đưa cơm cho Adonis. Cậu đẩy xe đẩy nhỏ đi theo mũi tên, đi thẳng đến đại sảnh nơi dùng để ăn cơm.

Diệp Ngọc Tinh gõ cửa và ngạc nhiên nhìn người mở cửa cho mình.

– – là Lâm Chỉ.

Hắn mặc áo đuôi tôm màu đen, tóc được chải gọn gàng vuốt ngược ra sau:

"Diệp Ngọc Tinh, cậu chủ đã đợi rất lâu."

Diệp Ngọc Tinh nghe ra sự lúng túng và bực bội trong giọng nói của Lâm Chỉ, đoán rằng hắn cũng đang bị buộc tuân theo thiết lập nhân vật.

Diệp Ngọc Tinh gật đầu, đẩy xe đẩy vào trong, nhìn thấy Adonis đang ngồi ở một đầu của cái bàn dài, trông y rất bình tĩnh, lúc này y đang ngồi thưởng thức hồng trà giống như một quý tộc vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!