Diệp Ngọc Tinh nhìn người đàn ông đi ra khỏi cửa, hắn mặc áo trắng quần đen, sắc mặt lãnh đạm, cả người lộ ra khí chất lạnh băng người sống chớ đến gần.
Đó là Lâm Chỉ, Diệp Ngọc Tinh và hắn chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc, nhưng cũng biết hắn không dễ ở chung.
Nhưng những điều này không quan trọng, Diệp Ngọc Tinh đã lao về phía hắn như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, đẩy Lâm Chỉ vào trong phòng đóng cửa lại dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Sau khi vào phòng, Diệp Ngọc Tinh liền thở gấp dữ dội vài cái như thể đã sống sót sau tai nạn, một vài sợi tóc trên trán bị mồ hôi lạnh của cậu làm ướt dính vào da.
Lâm Chỉ đưa ngón cái lên trước mũi, cau mày lộ vẻ chán ghét nói:
"Trên người cậu có mùi gì vậy? Đi ra ngoài!"
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, rồi tự ngửi người mình:
"Mùi gì cơ?"
Cậu nghĩ có lẽ là mùi mồ hôi trên người mình, cảm thấy hơi ngượng ngùng, ấp úng nói:
"Xin lỗi, nhưng mà…… Bên ngoài có sói…… Anh có thể giúp đỡ mà thu nhận tôi một lúc không?"
Nhưng phản ứng của Lâm Chỉ lại như ngửi thấy một mùi lạ nào đó không thể chấp nhận được vậy, lúc đầu hắn chỉ nín thở, vài giây sau, hắn bắt đầu thở dốc dữ dội, hai mắt đỏ lên, cơ thể kéo dài ra biến thành một con sói khổng lồ với bộ lông màu xám bạc trong ánh mắt sợ hãi của Diệp Ngọc Tinh, trong quá trình đó quần áo đã bị kéo căng rách toạc biến thành vải rách nằm rải rác trên mặt đất.
Diệp Ngọc Tinh bị biến cố này dọa cho cả người mềm nhũn, cậu dựa vào cửa, chân mềm oặt trượt xuống đất, sau khi dại ra hai giây mới chợt nhận ra là phải chạy, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Cậu còn chưa kịp từ trên mặt đất đứng dậy, con sói kia, hay đúng hơn là Lâm Chỉ, đã cắn vạt áo của cậu kéo cậu vào trong.
"Không! Không! Lâm Chỉ!"
Diệp Ngọc Tinh tuyệt vọng cào mặt đất, nhưng lại bị Lâm Chỉ kéo vào sâu trong phòng không thương tiếc.
Cậu bị Lâm Chỉ ném xuống đất, Lâm Chỉ thở hổn hển trèo lên trên người cậu, chân trước đạp lên vai cậu, hơi thở nóng hổi trong miệng sói phả vào mặt Diệp Ngọc Tinh, thậm chí khóe miệng hơi nhếch còn đang nhỏ nước miếng nữa.
Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch:
"Đừng ăn tôi! Đừng ăn tôi! Lâm Chỉ!"
Mặt sói của Lâm Chỉ hơi cúi xuống, một số sợi lông cứng trên mặt chọc vào mặt Diệp Ngọc Tinh, hơi ngứa.
Diệp Ngọc Tinh thậm chí không dám thở mạnh, khuôn mặt đỏ bừng vì kìm nén.
"Cậu, rốt cuộc là loại người ngốc nghếch gì vậy hả?"
Miệng sói lúc đóng lúc mở, phát ra vẫn là giọng nói có chút lãnh đạm của Lâm Chỉ.
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu lên, cậu không thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào từ khuôn mặt sói ấy cả, tuy đôi mắt của Lâm Chỉ mang theo hung tính, nhưng trên đó dường như vẫn còn lý trí.
"Lâm Chỉ! Hu hu…… Xin lỗi, tôi sẽ không nói với ai hết, anh đừng ăn tôi được không?"
Lâm Chỉ ngẩng đầu, nhìn Diệp Ngọc Tinh từ trên cao:
"Nói gì? Cậu nghĩ tôi là sói à?"
Diệp Ngọc Tinh ngập ngừng liếc nhìn Lâm Chỉ, chẳng lẽ Lâm Chỉ không phải sao? Kiểu như là người sói sẽ biến thành sói vào đêm trăng ấy.
Lâm Chỉ nói với giọng điệu không tốt:
"Tôi không phải dị tộc kia, cũng không phải sói, do trên người cậu có mùi gì đó thôi."
Nói tới đây, cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm gừ khàn khàn thuộc về động vật:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!