Cậu đưa ngón tay chạm vào tấm kính, con vật nhỏ kia lập tức cũng chạm vào đúng vị trí đó. Thậm chí nó còn lấy đó làm điểm tựa, xoay một vòng, vây nhỏ đập phành phạch như thể đang nói: "Sao cậu không vui vậy? Tôi có chọc cậu cười không?"
Ban đầu Hạ Trí rất lạnh lùng, không có chút ý cười nào, nhưng lúc này ánh mắt cậu cũng trở nên dịu dàng hơn. Cậu đổi vị trí ngón tay, cá heo con lập tức theo sau.
Cứ chơi như vậy một lúc, Hạ Trí thực sự cảm thấy tâm trạng bực bội vì bài thi tháng đã được cải thiện rất nhiều.
Cậu cúi đầu, áp trán vào tấm kính, miệng cá heo cũng đặt lên chỗ đó, như thể đang hôn lên trán cậu.
Khóe miệng Hạ Trí cong lên cao, cậu thì thầm: "Nếu mày là một cô gái, chắc hẳn sẽ rất dịu dàng và đáng yêu, biết cách dỗ dành con trai nhỉ?"
Cá heo con di chuyển xuống một chút, dường như rất hứng thú với mấy chữ trên ngực áo đồng phục của Hạ Trí, cứ nhìn chằm chằm vào đó, mặc dù Hạ Trí không tin rằng cá heo có thể nhìn rõ được mấy chữ đó.
Nhìn nó nghiêm túc như vậy, Hạ Trí rất phối hợp áp ngực mình vào tấm kính, để dòng chữ "Trường trung học trực thuộc đại học T" trên ngực áp sát vào.
Hình như cá heo thực sự đang nhìn, còn dùng miệng mình chạm vào vị trí ngực của Hạ Trí mà chọc chọc.
Sầm Khanh Miễn đi tới, trêu đùa: "Con cá heo này thành tinh rồi à?"
"Nó mà thành tinh được thì tốt, chắc chắn sẽ dễ thương hơn mày nhiều." Hạ Trí áp lòng bàn tay lên kính, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn.
Họ đi thêm một đoạn ngắn nữa, cá heo con vẫn không hề rời khỏi họ.
"Xoay một vòng đi." Hạ Trí xoay xoay cổ tay, vốn chỉ là một hành động ngẫu hứng, nhưng không ngờ cá heo con thật sự xoay một vòng trước mặt Hạ Trí.
Cái dáng vẻ đó giống như một đứa trẻ con mặc bộ quần áo mới, đang nghiêm túc thể hiện cho người lớn xem.
"Chắc nó được huấn luyện rồi…" Sầm Khanh Miễn cũng xoay xoay cổ tay, rồi nói: "Xoay một vòng cho ông đây xem nào!"
Thật tiếc, cá heo con hoàn toàn không để ý đến cậu ta, chỉ quẫy đuôi một cái rồi bơi qua chỗ khác.
"Này! Tại sao chứ! Động tác cũng giống nhau mà, sao mày không xoay cho tao?"
Sầm Khanh Miễn tức giận vỗ vỗ vào tấm kính, chú cá heo chỉ quay lưng lại với cậu ta.
Ngược lại, Hạ Trí vẫy tay với nó, nó lại ngoan ngoãn bơi tới, miệng áp vào lòng bàn tay Hạ Trí.
Hạ Trí cố tình dùng ngón tay gõ nhẹ vào kính, cá heo cũng dùng miệng cọ cọ vào đó.
"Con cá heo này biết chọn người mà đối xử khác nhau rồi!" Sầm Khanh Miễn không vui nói.
"Tao thì làm sao? Sao gọi là chọn người mà đối xử?"
"Mày… mày hung dữ chứ sao!"
"Nếu tao hung dữ thật, thì mày còn sống đến giờ này à?"
Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn nói đùa qua lại.
Cá heo con có vẻ không hài lòng vì Hạ Trí không chú ý đến nó nữa, nó còn dùng miệng gõ nhẹ vào kính.
Hạ Trí quay đầu lại, cười rồi làm động tác chạm mũi.
"Mày thích tao đến thế cơ à?"
Cá heo vỗ vỗ hai vây, giống như đang gật đầu vậy.
Sầm Khanh Miễn nhíu mày, kéo Hạ Trí lại và thì thầm: "Chúng ta đi thôi… cảm giác con cá heo này cười rất kỳ quái…"
Hạ Trí nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, trước 8 giờ tối phải về nhà, không thì mẹ cậu sẽ vặn tai cậu mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!