Lúc này, Diệp Lân đã khởi động xong, anh mỉm cười rất nhẹ nhàng với Hạ Trí: "Nghỉ ngơi đủ chưa?"
"Nghỉ ngơi đủ rồi! Lên đi!"
Hạ Trí cảm thấy rất căng thẳng, đặc biệt là khi Diệp Lân đứng trên bục xuất phát ngay bên cạnh cậu.
Anh khẽ lắc lư, như thể chẳng hề để ý đến Hạ Trí, nhưng khi anh đeo kính bơi và nhìn về phía trước, bầu không khí thoải mái đột nhiên biến mất. Trên môi anh vẫn còn giữ một nụ cười nhạt, nhưng toàn bộ cơ thể đã căng lên, ẩn chứa một sức mạnh đang chực chờ bùng nổ, phá tan mọi xiềng xích, đánh tan mọi tưởng tượng trước đó của Hạ Trí.
Tim Hạ Trí đập thình thịch.
Đây là trận đấu mà cậu đã mơ ước từ lâu, càng muốn thể hiện mình hoàn hảo trước Diệp Lân, cậu lại càng căng thẳng.
Lúc này, Diệp Lân nghiêng người sang một bên, cười khẩy: "Cậu được không đấy?"
Hạ Trí sững người.
"Cậu được không đấy?" Hỏi một người đàn ông câu đó, chẳng khác nào một sự sỉ nhục lớn nhất!
"Anh mới không được ấy!"
Trong đầu Hạ Trí lặp lại những video ghi lại góc độ vào nước, cách ôm nước, cách di chuyển cánh tay trên không và những cú đạp nước mạnh mẽ của Diệp Lân. Những ký ức quá rõ ràng khiến trái tim cậu không thể nào bình tĩnh lại.
Không ngờ, Diệp Lân thẳng người, nâng kính bơi lên: "Này, có thể cậu đã từng xem các cuộc thi của tôi và có vô số tưởng tượng về tôi. Nhưng con người thật của tôi đang ở đây, phiền cậu xóa bỏ những thông tin trong đầu đi, nhường chỗ cho tôi của lúc này được không?"
Hạ Trí sững sờ, hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Lân lại có thể dễ dàng nhìn thấu cậu như vậy.
Sự thấu hiểu này giống như một người trưởng thành đầy quyền lực nhìn một đứa trẻ, đứa trẻ tưởng rằng mình đã che giấu rất kỹ, nhưng người lớn đã sớm hiểu rõ mọi chuyện.
Trái tim bất ngờ bị đâm nhẹ một nhát, nhưng chính nhát đâm ấy lại như đập tan tất cả những tưởng tượng trước đây của cậu, tâm trí bỗng chốc rộng mở, ngay cả cái hồ bơi này cũng chợt có cảm giác như trời cao biển rộng.
Diệp Lân đứng bên cạnh chờ đợi, anh luôn giỏi quan sát đối thủ của mình, thỉnh thoảng lại có chút ác ý chọc tức họ, xem họ lúng túng hoặc tức giận nhưng lại không thể đấm vào mặt anh.
Nhưng Hạ Trí, cậu nhóc trông có vẻ kiêu ngạo này lại bình tĩnh ngoài dự đoán.
Nói là bình tĩnh có lẽ không đúng, trạng thái của cậu dường như còn tốt hơn.
Hơi thở của cậu trở nên đều đặn, cậu điều chỉnh vị trí đứng chân trước chân sau rồi cậu vặn cổ và nói: "Diệp Lân — tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Anh sẵn sàng chưa?"
Đúng vậy, Diệp Lân… anh không biết tôi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này lâu đến mức nào đâu.
Từ lần đầu tiên xem trận đấu của anh ở tiểu học, đã mười năm rồi.
Hạ Trí nhìn thẳng về phía trước, sẵn sàng nhảy xuống nước.
Nếu vừa rồi Diệp Lân khiến bầu không khí căng thẳng, thì lúc này tình thế đã đảo ngược.
Diệp Lân cúi đầu, một lần nữa điều chỉnh kính bơi của mình, cậu có chút hào hứng.
Ở độ tuổi của Hạ Trí, cậu không còn được xem là trẻ con.
Nhưng sự kiên định và tập trung của Hạ Trí, sau khi sự nóng vội lắng xuống, khiến Diệp Lân cảm thấy cậu có chút dễ thương.
Thật là một cậu bé dễ thương.
Thôi, không bắt nạt cậu nữa.
Diệp Lân cúi người, cũng đã sẵn sàng.
Khi tiếng hô "Bắt đầu" của Lâm Tiểu Thiên vang lên, cả hai cùng nhảy xuống nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!