Chương 4: Ai là lừa, ai là ngựa

"Ồ, lớp 12 à! Thế này nhé, chúng ta đấu với nhau một trận, có hứng thú không?"

"Hứng thú thì có, nhưng nếu tôi thắng thì được gì?" Hạ Trí búng vào mũ bơi của mình.

Lâm Tiểu Thiên dừng lại một chút, rồi cười: "Ý cậu là nếu cậu thắng cả bọn chúng tôi à?"

"Đúng vậy."

"Cậu biết chúng tôi là ai không?"

Lâm Tiểu Thiên nhìn Hạ Trí với vẻ mặt "Nhóc con không biết trời cao đất dày".

"Đội bơi của đại học Q."

Đội bơi của đại học Q là đội bơi mạnh nhất trong các trường đại học, năm ngoái đã giành được chức vô địch ở các hạng mục bơi bướm và bơi ếch nam tại giải bơi lội toàn quốc dành cho sinh viên đại học. Nếu không phải vì Diệp Lân đột ngột rút khỏi cuộc thi khiến các hạng mục bơi tự do ngắn bị ảnh hưởng thì thành tích của đại học Q sẽ còn nổi bật hơn nữa.

"Biết chúng tôi là ai còn dám nói vậy à?" Lâm Tiểu Thiên cảm thấy tên nhóc trước mặt này thật thú vị.

Biểu cảm trên mặt Hạ Trí lại không hề thay đổi.

"Không đấu thử, làm sao biết ai là lừa ai là ngựa?"

Diệp Lân ngồi trên ghế dài ở phía xa nghe được câu Hạ Trí nói, mím môi cười khẽ.

"Nhóc con, nếu cậu thua cũng không sao, nhưng nếu cậu thật sự thắng thì cậu muốn thế nào?" Lâm Tiểu Thiên hỏi.

Hạ Trí chỉ tay về hướng Diệp Lân và nói: "Nếu tôi thắng các anh, tôi muốn thi đấu với anh ta."

Lâm Tiểu Thiên ngẩn ra một chút rồi bật cười, quay người lại, hét to: "Anh Lân — cậu nghe thấy chưa! Người ta mà thắng bọn tôi thì muốn thi đấu với cậu đấy!"

"Được thôi." Diệp Lân vẫn mỉm cười, xì hơi chiếc phao bơi hình con vịt vàng của đứa bé.

Rõ ràng là không cho rằng Hạ Trí có thể thắng, chuẩn bị sẵn sàng để dẫn đứa bé rời khỏi bể bơi bất cứ lúc nào.

Sầm Khanh Miễn kéo kéo Hạ Trí: "Anh — người ta là vận động viên chuyên nghiệp, mày là nghiệp dư, nếu thua thì thành con lừa đấy!"

"Đừng kéo quần bơi của tao." Hạ Trí không hề nao núng.

"Được rồi, vậy mọi người vào vị trí đi, đừng lãng phí thời gian!" Lâm Tiểu Thiên nhìn về phía Diệp Lân, hỏi một câu: "Anh Lân — cậu muốn bọn tôi thi đấu nội dung gì?"

"Bơi tự do năm mươi mét đi." Diệp Lân chống cằm, vừa trêu chọc đứa cháu, ánh mắt lại lướt qua bả vai đứa cháu nhìn về phía Hạ Trí.

Cậu nhóc lớp 12 này dáng người khá chuẩn, đặc biệt là vùng eo bụng, đúng kiểu mà Diệp Lân luôn thích: không phô trương, săn chắc kín đáo và chắc chắn rất có sức bật.

"Chà, đẹp đấy… trông quen quen."

Những người có vóc dáng hợp gu thẩm mỹ của Diệp Lân không nhiều, đội trưởng đội bơi của đại học Q – Lạc Ly là một ví dụ, hay Trần Gia Nhuận đang bị thương nằm lì trong phòng chơi game cũng là một ví dụ.

Và cậu nhóc đang trưng ra cái vẻ mặt thối tha trước mắt này cũng là một ví dụ nữa.

Trực giác của Diệp Lân mách bảo rằng cậu học sinh trung học này không dễ đối phó.

Chỉ là, nếu cậu học sinh này thực sự giỏi, chắc chắn bọn họ đã nghe danh tiếng từ lâu rồi, chẳng lẽ suốt ba năm cấp ba không tham gia bất kỳ cuộc thi nào à?

Thú vị thật…

Trái tim vốn tĩnh lặng của anh chợt mong chờ cậu nhóc này mang đến điều gì đó mới mẻ.

Hạ Trí vẫn không có biểu cảm gì, cậu cầm chiếc đồng hồ bấm giờ mà Sầm Khánh Miễn mang đến, khẽ lắc lư về phía Diệp Lân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!