Hạ Trí vất vả dẫn Sầm Khanh Miễn cắt đuôi đám người đang đuổi theo bọn họ, Sầm Khanh Miễn cúi đầu, miệng sắp sùi bọt mép đến nơi, trong khi Hạ Trí đã nhanh chóng lấy lại hơi thở.
Cậu kéo cổ áo cho bớt nóng, không nhịn được mà nhớ đến người đàn ông ở trong con hẻm kia.
Hình như nơi đó là con hẻm phía sau một quán bar nhỏ, thường xuyên có bartender hoặc nhân viên phục vụ tới đó vứt rác hoặc thỉnh thoảng hút thuốc.
Chỉ là nụ cười của người đàn ông kia, cậu càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu xa.
"Này, hình như tao… Nhìn thấy Diệp Lân thì phải." Hạ Trí ngẩng đầu lên, đạp Sầm Khanh Miễn một cái.
Sầm Khanh Miễn lảo đảo về phía trước, đáp lại: "Ai? Diệp Lân nào?"
"Còn Diệp Lân nào nữa?" Hạ Trí lùi về phía sau, dựa vào cột điện rồi nhớ lại khuôn mặt người kia.
Khí chất dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự sắc sảo.
Hạ Trí đã vô số lần xem người đó thi đấu trên tivi hoặc trên máy tính, ống kính thường quay cận khuôn mặt anh, mặc dù đeo kính bơi nên không nhìn thấy mắt, nhưng khi tất cả mọi người trên bục xuất phát đều căng thẳng thì Diệp Lân luôn giữ một nụ cười nhạt nhòa.
"Không thể nào! Diệp Lân ở trong đội bơi lội của đại học Q mà! Kể cả sau này anh ta có không tham gia thi đấu nữa… Thì cũng phải ở đại học Q chứ, làm sao có thể xuất hiện ở… ở chỗ này được…"
Sầm Khanh Miễn thực sự muốn nôn.
"Cũng đúng… Tao nhìn thấy anh ta đang hút thuốc lá…" Hạ Trí thở dài một cái.
"Đúng vậy! Sao Diệp Lân có thể biết hút thuốc được? Có vận động viên thể thao nào lại không chăm sóc cơ thể mình như thế chứ?"
"Ừ." Hạ Trí gật đầu một cái: "Nhưng có thể sau này anh ta sẽ không tham gia thi đấu nữa."
"Không phải có tin đồn là do bệnh tim hay viêm phổi nên anh ta mới không tham gia sao? Nếu quả thật là như vậy thì anh ta lại càng không nên hút thuốc! Thế nên không thể nào là Diệp Lân được! Là do mày quá nhớ nhung nam thần của mày nên mới nhìn nhầm thôi!"
Sầm Khanh Miễn không ngừng chứng minh với Hạ Trí, người ở trong con hẻm đó không thể nào là Diệp Lân được.
"Mày nói đúng có một nửa thôi, nửa còn lại sai rồi."
"Chỗ nào đúng chỗ nào không đúng?"
Hạ Trí đi về phía trước, quay đầu lại nhìn Sầm Khanh Miễn: "Người hút thuốc lá trong con hẻm đó hẳn không phải là Diệp Lân. Với lại, anh ta không phải nam thần của tao."
Nói xong, Hạ Trí lại nhét tay vào túi áo rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nhóm người Thư Tuấn vất vả đi tới một đầu khác của con hẻm, không phải là Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn, chỉ có một bóng người cao gầy ngước đầu híp mắt lại, lười biếng hút thuốc.
Đốm lửa lúc sáng lúc tối.
Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tạp dề quấn quanh hông nhìn rất nho nhã, nhưng dáng vẻ chậm chạp phun khói thuốc ra lại khiến anh như đang ở trong một thế giới khác.
A Tài bị Hạ Trí đấm một quyền nện đến tận phổi, không nhịn được nữa mà hét lên một tiếng: "Này, có thấy hai thằng nhãi nào không? Một đứa trông như con gái, còn đứa kia cao cao mặc đồ thể thao ấy!"
Người đàn ông đang hút thuốc chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, trên đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc đã cháy được hơn nửa đoạn đang bị xoay tròn, giống như lúc nào cũng có thể đâm trúng lòng bàn tay anh, thế nhưng lần nào anh cũng có thể thành thạo tránh đi.
Vừa lười biếng vừa nguy hiểm.
Cho đến khi một giọng nói rõ ràng vang lên.
"Là A Tuấn à, cậu không ở quán net làm ăn đi mà chạy tới nơi này làm gì?"
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhóm người Thư Tuấn cũng hơi ngẩn người.
Người đàn ông trước mặt rất đẹp trai, đôi mắt sáng trong, mang theo sự điềm tĩnh và thản nhiên có thể bao dung mọi thứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!