Chương 12: Nữ thần có lòng, Tương Vương cứng miệng

"Cậu ấy thường ngủ trưa và sau giờ học thì đi bơi. Mỗi sáng cậu ấy đều chạy bộ, tập chống đẩy và nhiều bài tập thể lực khác. Dậy rất sớm nên trong lớp cậu ấy toàn ngủ…"

Ngón tay của Diệp Lân vẫn đang bóp chặt lon coca, chỉ nghe "rắc" một tiếng, lon coca đã bị bóp méo.

Sầm Khanh Miễn ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

"Không có gì, Hạ Vân là một vận động viên mà tôi vô cùng kính trọng. Nhắc đến chuyện của ông ấy, tôi cũng hơi buồn."

"Ồ…"

"Hôm đó, sau khi Hạ Trí thi đấu với tôi xong, cậu ấy lập tức rời khỏi bể bơi. Là sao vậy?"

Giọng Diệp Lân rất dịu dàng, không hề có chút thù địch nào, thậm chí còn rất bao dung.

"Hạ Trí luôn ngưỡng mộ anh… Hồi nhỏ cậu ấy và bố đã đi xem anh thi đấu. Bố cậu ấy hỏi cậu sau này có muốn trở thành Michael Phelps không. Cậu ấy nói… cậu ấy muốn trở thành anh. Cậu ấy đã sưu tầm rất nhiều video thi đấu của anh. Mấy năm trước, khi chưa phổ biến lưu trữ trên mạng, cậu ấy sẽ tải video các trận đấu về rồi ghi vào đ ĩa CD, xem đi xem lại tư thế bơi của anh."

Diệp Lân khẽ cười: "Cậu ấy không thấy chán sao?"

"Không chán." Sầm Khanh Miễn bất lực nhún vai: "Tôi ngồi bên cạnh coi mà còn buồn ngủ, cậu ấy thì phấn khích kéo tôi lại, nói động tác quạt nước của anh tuyệt vời thế nào, cách anh thở tự nhiên ra sao, trọng tâm của anh như thế nào… Cậu ấy nói anh sinh ra là dành cho nước."

Diệp Lân cúi đầu, ngón tay khẽ run lên.

"Sau đó khi anh đột ngột rút khỏi cuộc thi vì lý do sức khỏe, Hạ Trí rất buồn. Ngày nào cậu ấy cũng tìm kiếm tin tức về anh, những tin đồn nhỏ nhặt như anh bị bệnh tim, viêm phổi, hay là uống nhầm thuốc nên gặp biến chứng, khiến cậu ấy ngày nào cũng cau có. Diệp Lân, có lẽ anh có rất nhiều fan, nhưng sẽ không có ai như Hạ Trí, không thể buông bỏ việc anh rời khỏi đấu trường bơi lội một cách bí ẩn."

"Vậy nên… sau khi cậu ấy đấu với tôi và phát hiện tôi rất khỏe mạnh, cậu ấy mới tức giận như vậy."

"Vì cậu ấy coi anh là mục tiêu của mình."

Diệp Lân cụp mắt, không biết đang nghĩ gì: "Đúng rồi, thành tích của cậu ấy ở trường cấp ba thế nào? Đã không có thành tích để làm vận động viên chuyên nghiệp thì làm sinh viên văn hóa cũng được chứ?"

Sầm Khanh Miễn lộ vẻ khó xử: "Cậu ấy thường ngủ trong lớp… thành tích sao mà tốt được, lúc nào cũng ở khoảng hạng 250 toàn khối… Nếu cậu ấy chịu chăm chỉ hơn chút, có lẽ thi vào một trường đại học bình thường trong thành phố cũng không khó."

"À, các cậu vừa thi tháng xong đúng không?" Diệp Lân hỏi.

"Đúng vậy… Thành tích của cậu ấy tôi cũng có thể đoán được. Tôi thi không tốt, về nhà bị "song thủ đả kích", còn cậu ấy về nhà sẽ bị mẹ "xào thận"."

"Ừ, tôi biết rồi. Cậu về nhà nhớ đừng nói với cậu ấy là chúng ta đã trò chuyện hôm nay nhé."

"Đương nhiên rồi. Tôi còn không muốn bị cậu ấy đánh."

Sau khi ăn xong, Diệp Lân đi cùng Sầm Khanh Miễn ra khỏi con hẻm, vừa hay đi ngang qua một dãy phố bán đồ thể thao. Diệp Lân thấy còn thời gian, bèn đưa Sầm Khanh Miễn vào dạo một vòng.

Diệp Lân mua một chiếc kính bơi, ra khỏi cửa hàng thì đưa cho Sầm Khanh Miễn.

"Cho Hạ Trí à? Sao anh biết kính của cậu ấy bị mất?"

"Coi như là an ủi cho thành tích lần thi này của cậu ấy. Từ giờ sẽ không dễ dàng như thế nữa đâu."

Lúc đó, Sầm Khanh Miễn không hiểu ý của Diệp Lân khi nói "từ giờ sẽ không dễ dàng như thế nữa", chỉ cảm thấy chiếc kính bơi này thật sự rất hợp với Hạ Trí.

Kính chống nước, chống sương mù cao cấp, mà kiểu dáng lại rất phong cách.

"Thật sự không nói với cậu ấy là anh tặng à?"

"Không cần." Diệp Lân nghiêm túc nhìn Sầm Khanh Miễn: "À, phải rồi… thật ra tôi không nhìn thấy cậu trong hẻm phía sau quán bar. Ánh sáng ở đó quá tối."

"Gì cơ?"

"Cô gái Tây đó cũng là fan của "Lưu Bạch", rất thích gặp gỡ những hacker khác ở sau quán bar. Tôi chỉ thử cậu thôi, không ngờ cậu lại thừa nhận luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!