"Như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi!" Thư Tuấn ngại ngùng cười: "Nhưng mà tao cũng không có số điện thoại của mày mà!"
"Lấy điện thoại ra, kết bạn WeChat." Hạ Trí vẫy tay.
Thư Tuấn lập tức lấy điện thoại ra quét mã.
Anh ta nhìn ngón tay Hạ Trí đang cầm điện thoại, khớp xương cong dài và khỏe khoắn, sợ rằng vị đại gia này lại không vui, sẽ lại cho anh ta một cú đấm vào mặt như lần trước. Dù sao cũng không đánh lại, nên nhận thua thôi!
Nếu như đã nhận thua mà còn bị đánh vì thái độ nhận thua không đủ nghiêm túc thì thật sự không đáng!
Hai người cứ thế kết bạn WeChat.
Hạ Trí liếc nhìn Sầm Khanh Miễn: "Trước đây Thư Tuấn có cho mày mấy trang bị trong game, mày đã trả lại cho người ta chưa?"
"Á? Không phải tao bị anh Tuấn chặn rồi sao? Tao muốn trả cũng không được mà."
Sầm Khanh Miễn cười nhăn nhở, tên đầu gấu Thư Tuấn này bị Hạ Trí đá một phát ngay giữa phố mà còn không thể phản kháng gì được.
"Về nhà rồi trả lại. Mày là con trai, muốn trang bị gì thì tự kiếm đi."
"Được rồi, vậy anh Tuấn, anh cho tôi ra khỏi danh sách đen đi…" Sầm Khanh Miễn cười nói.
Lúc đó cũng chỉ vì nghĩ rằng Thư Tuấn là một cô gái nên cố tình giả vờ làm nũng đòi trang bị, thực ra Sầm Khanh Miễn chẳng thèm để ý đến.
Thư Tuấn lập tức gật đầu: "Về nhà sẽ cho ra! Về nhà sẽ cho ra! Đều là anh em, cùng nhau chiến đấu, trang bị mà còn đòi trả lại thì thật vô vị…"
"Vậy được. Lần sau lên quán nét chơi game thì để cho bọn tao một chỗ tốt nhé! Sẽ không thiếu tiền của mày đâu."
Hạ Trí nghiêng đầu, Thư Tuấn như được ân xá, lập tức dẫn theo anh em chạy đi thật xa.
Sầm Khanh Miễn đến gần, dựa vào vai Hạ Trí nói: "Anh… Tao cũng muốn bị mày đá một cái nha~"
Hạ Trí đáp lại bằng một biểu cảm "thằng điên", rồi quay người tiếp tục đi, nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ về việc Thư Tuấn nói lúc nãy, Diệp Lân đã từng đến quán net tìm cậu.
Anh ta tìm mình, để làm gì?
Đi sau lưng Hạ Trí, Sầm Khanh Miễn nhướng mày lên. Cậu ta biết với tính cách của Thư Tuấn, chắc chắn sẽ không chịu thua khi bị Hạ Trí làm mất mặt trước ba đàn em, không chừng còn định làm trò gì nữa.
Sầm Khanh Miễn thở dài một tiếng: "Haiz…."
"Mày thở dài cái gì?"
"Không có gì. A Trí, sau này mày có muốn đến quán net của Thư Tuấn chơi nữa không?"
"Cái đó còn phải hỏi à, chẳng lẽ chơi ở nhà cho bà thái hậu thấy à?."
"Được rồi, tao biết rồi." Sầm Khanh Miễn nhét tay vào túi, đi theo bên cạnh Hạ Trí.
Hạ Trí đi được hai bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay lại ấn vào đầu Sầm Khanh Miễn một cái.
"Mày không được làm bậy bắt nạt Thư Tuấn đâu đấy. Nếu có cái suy nghĩ đó, thì không bằng dọn dẹp lại cái tiếng anh tồi tệ của mày đi."
"Biết rồi." Sầm Khanh Miễn đẩy tay Hạ Trí ra.
Năm lên lớp năm tiểu học, Hạ Trí xảy ra mâu thuẫn với mấy đứa lớn trong trường, bị chúng bao vây đánh.
Cảnh tượng lúc đó chẳng khác nào một trận đấu bóng bầu dục.
Sầm Khanh Miễn đứng ngoài không thể vào can được, tức đến đỏ cả mắt, vốc một nắm cát ném thẳng vào mắt tên đầu xỏ, rồi lao vào đánh túi bụi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!