Bãi cát bị ánh nắng mặt trời chiếu đến nóng bóng, cậu bé mặc chiếc áo ba lỗ đổ mồ hôi nhễ nhại, ôm một chú cá heo nhỏ mắc cạn, da đã trắng nhợt, lao xuống biển.
Sóng biển ập tới khiến cậu uống phải một ngụm nước biển mặn chát, thế nhưng cậu vẫn cố sức đưa cá heo về biển.
Cá heo dùng sức vẫy đuôi một cái rồi lao vào lòng đại dương.
Năm đó, kỳ nghỉ hè của cậu bé trôi qua trên thuyền. Dì cậu là một nhà bác học nghiên cứu sinh vật biển, vậy nên cậu cũng thường xuyên theo dì chơi đùa bên mạn thuyền.
Dì nói với cậu bé: "Hạ Trí, cháu phải cẩn thận đó. Biển cả trông có vẻ mỹ miều nhưng thực ra lại cực kỳ tàn bạo."
Hạ Trí không hiểu câu nói đó có nghĩa là gì, cho đến khi cậu vô tình rơi xuống biển.
Sóng biển đưa cậu trôi ra càng lúc càng xa, cậu đã liều mạng cố gắng nhưng không làm sao có thể trở về bờ được.
Cậu gào thét gọi tên dì, nhưng chẳng có một ai trong khoang thuyền nghe thấy cả.
Cậu dần mất hết sức lực để giãy giụa, sự cô độc và sợ hãi muốn kéo cậu xuống đáy biển.
Bỗng nhiên có thứ gì đó đẩy cậu một cái, sau đó lại đẩy một cái nữa, cứ thế không ngừng đẩy cậu ngoi lên mặt biển.
Cậu nghe thấy tiếng "Ngao —" vang vọng, chính là chú cá heo nhỏ kia!
Hạ Trí ôm lấy vây lưng của nó, nó đưa cậu bơi lội trong biển, gió biển và những bọt nước nhẹ nhàng lướt qua tai cậu, mang theo niềm vui và sự sảng khoái, đưa cậu trở về thuyền.
Chú cá heo nhỏ kia vẫn luôn đến tìm cậu, dì của Hạ Trí cho cậu ngồi trên thuyền cao su chơi đùa với cá heo nhỏ.
Cá heo nhỏ rất thích cắn nhẹ vào đầu ngón tay cậu, ban đầu Hạ Trí sợ đau, nhưng sau đó cậu phát hiện ra nó chỉ cọ nhẹ, thế nên Hạ Trí cũng không sợ nữa.
Cậu ngồi ở mép thuyền cao su, thỉnh thoảng lại dùng mũi chân chạm nhẹ lên đầu cá heo, mà cá heo rõ ràng rất nhanh nhẹn nhưng lại cố ý nhường cậu, thỉnh thoảng nó lại bơi vọt lên rồi dùng miệng chọc chọc vào lòng bàn chân cậu.
"Hạ Trí, cá heo nhỏ cắn nhẹ cháu chính là thể hiện rằng nó rất thích cháu đấy."
"Hahaha, vậy đến khi nó lớn lên thì không được cắn cháu nữa đâu, sẽ đau lắm!"
Hạ Trí xoa lên cái đầu trơn nhẵn của cá heo nhỏ.
"Đến khi nó lớn rồi mà vẫn còn cắn cháu nhẹ nhàng như vậy thì chắc chắn là nó đang thăm dò cháu đó!" Dì cười nói.
"Thăm dò cái gì ạ?"
Dì chỉ cười không đáp.
Hạ Trí áp má vào khuôn mặt lạnh như băng của cá heo nhỏ, cùng nhau đón gió biển, rồi nhẹ nhàng nói với nó: "Biển khơi rất tàn bạo, nhưng mày lại rất dịu dàng."
Cá heo nhỏ muốn dùng miệng đụng nhẹ vào gò má cậu, bên tai nó đột nhiên truyền đến âm thanh.
"Diệp Lân! Diệp Lân! Mau dậy đi! Có phải cậu gặp ác mộng không đó!"
Một cậu bé chừng mười tuổi mở mắt ra trong tiếng gọi ầm ĩ.
"Không phải ác mộng…" Cậu bé tên Diệp Lân ngồi dậy từ trên giường.
"Thật à? Không phải bị cá mập cắn cũng không phải bị cá voi ăn thịt à?"
"Lần này tôi đã nhập vào cơ thể một con cá heo… gặp được một cậu bé."
Diệp Lân xoa gò má mình, vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu bé kia.
"Cậu bé đó như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!