Lần đầu tiên Giang Nguyên Dã trèo tường sang sân nhà bên cạnh là để nhặt máy bay giấy mình ném qua, tất cả là vì rảnh quá.
Nhóc cứ tưởng nhà bên không có ai, quanh năm đóng cửa im lìm, chưa từng thấy có người ra vào.
Bám lên tường, bò qua mái nhà đối diện, vén cành cây xum xuê lá che khuất tầm nhìn ra, đang chuẩn bị nhảy xuống thì đụng phải đôi mắt đang dòm qua.
Dưới tán cây có người, cậu chàng kia dựa vào ghế tre đọc sách, ánh mắt bình tĩnh chuyển từ trang sách lên người nhóc.
Giang Nguyên Dã bị bắt quả tang liền thộn mặt, suýt trượt chân, lộn cổ ngã. Nhóc đắn đo mấy giây, nhận thấy đằng nào chẳng bị úp sọt, cứ vậy đĩnh đạc nhảy xuống.
"Chào cậu! Tui là Giang Nguyên Dã! Nhà tui ở bên cạnh á! Cậu chuyển đến từ lúc nào vậy? Sao tui chưa từng gặp cậu nhỉ?"
Giang Nguyên Dã chủ động chào hỏi, nhưng đối phương không thèm để ý, đôi mắt chuyển hướng sang chiếc máy bay giấy ngay bên chân. Khi Giang Nguyên Dã khom lưng định nhặt thì cậu đã nhanh hơn một bước.
Giang Nguyên Dã ngượng ngập:
"À thì... nãy tui bất cẩn ném sang á, tui muốn nhặt nó về..."
Hạ Tân Nam cụp mắt nhìn máy bay giấy trong tay, mãi chẳng ừ hử gì.
Giang Nguyên Dã đánh giá cậu, trông cũng ưa nhìn phết, nhưng lại đeo quả kính gần như choán hết gương mặt làm người ta khó nhớ mặt ghê, đọng lại mỗi ấn tượng là có vẻ không nên dây vào.
Nè...
Hạ Tân Nam hơi xoay đầu, nhìn về sau lưng nhóc, hình như chẳng hiểu tại sao tên nhóc này lại chọn cách nhảy tường thay vì gõ cửa chính.
"Sao cậu không nói gì vậy hả?"
Ánh mắt Hạ Tân Nam quay lại mặt nhóc... Gương mặt rạng rỡ tươi tắn, thật sự rất xinh xắn, chỉ có điều hình như nhóc đang không vui gì cho cam.
Đã lén trèo tường sang nhà người ta để lấy đồ rồi, mà người ta không để ý cái là dỗi ngay được.
Trong lòng Hạ Tân Nam như có cảm xúc nào đó chạm nhẹ. Trong buổi chiều hè nóng ran, nhóc con hiếu động tông thẳng vào đôi mắt cậu, chỉ bằng vài câu đã tạo sóng trên mặt hồ yên ả.
Ngón tay khẽ siết chặt, cậu đổi ý, không trả lại máh bay giấy mà kẹp nó vào trang sách, nói đều đều:
"Rơi vào chỗ của tôi thì là của tôi. Cậu trèo tường như vậy, tôi còn đang nghi cậu là ăn trộm đây."
Giang Nguyên Dã nghẹn họng, khứa này là ai zị trời!
Giang Nguyên Dã tức giận trợn mắt: Trả cho tui!
Hạ Tân Nam lắc đầu, kiên quyết từ chối.
Căng một chốc, Giang Nguyên Dã tự dưng ngồi xổm xuống, vươn tay chọc chọc đầu gối cậu: Trả tui đi mà~
Hạ Tân Nam nhìn nhóc, khẽ khàng thở ra: Không.
... Hừ! Ok! Chỉ là cái máy bay giấy thôi! Từ đầu là do nhóc bị thu điện thoại, trong lúc chán chường thì tạo niềm vui. Mất thì thôi, cùng lắm gấp cái mới là được.
Nhóc vỗ vỗ tay, đứng dậy định bỏ đi.
Lòng còn bực bội, liếc thấy cậu chàng kia lại cúi đầu đọc sách, đột nhiên vớ lấy cái bút chì trong tầm tay, ném lại một câu: Tui là trộm đó! rồi nhanh như sóc bỏ chạy theo con đường khi đến.
Hạ Tân Nam nhìn về hướng cái bóng biến mất, mãi lâu sau mới cụp mắt, nhẹ nhàng tự vuốt lòng bàn tay, trên đó còn lưu lại hơi ấm mà đầu ngón tay của đối phương vô tình chạm vào.
Hai ngày sau, Giang Nguyên Dã lại trèo tường sang.
Nhóc bị nhốt trong nhà, ăn no rửng mỡ đến chán chường, tự dưng nhớ đến nhà cách vách còn một anh zai kì cục, nổi hứng bò qua trêu người ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!