Một tuần sau Biên Lăng nhận được thông báo trúng vai của Giang Nguyên Dã, sau đó ký hợp đồng, chốt lại hình tượng, cuối tháng khởi động máy.
Trước khi vào đoàn có một buổi liên hoan để các diễn viên cùng ekip giao lưu, tranh thủ gắn kết tình cảm.
Biên Lăng đi đằng trước liên tục dặn Giang Nguyên Dã phải biết điều. Tuy giờ cậu đang rất nổi, nhưng trong giới màn ảnh rộng thì vẫn là lính mới, không được làm cao. Biên Lăng sợ nghệ sĩ nhà mình không đủ khéo đến vậy.
Giang Nguyên Dã nghe được nghe mất, cậu đã từng tham gia những kiểu tiệc thế này, biết cách tự bảo vệ bản thân.
Bữa tiệc được tổ chức ở một nhà hàng Giang Nam do đoàn phim bao trọn.
Giang Nguyên Dã đến không sớm không muộn, được xếp chỗ cạnh Hạ Tân Nam. Ngoài đạo diễn Đặng Hữu Xuyên, còn có biên kịch, nhà sản xuất và đại diện các bên đối tác chung bàn với hai người.
Hạ Tân Nam giới thiệu Giang Nguyên Dã cho mọi người, sau một chốc tâm sự gợi chuyện cũng hiểu sơ sơ. Thiên Hành là nhà đầu tư lớn nhất, các bên khác chỉ tham gia cho đủ số lượng.
Còn quan hệ thực sự giữa Hạ Tân Nam và Thiên Hành là thế nào thì Giang Nguyên Dã không biết, nhưng nói chung không đơn giản, nên tiếng nói của anh trong đoàn phim khá lớn.
Mấy kiểu liên hoan giao lưu kiểu này không thể thiếu tí men, Hạ Tân Nam đỡ cho Giang Nguyên Dã không ít rượu mời.
Giang Nguyên Dã không phản đối, thật sự thì cậu chẳng thích rượu cho lắm, bia còn được, cùng lắm thì uống chút vang đỏ nồng độ cồn thấp, còn mấy loại rượu trắng, rượu tây chắc chắn sẽ đánh gục cậu.
Có người trêu chọc:
"Trước đó tôi còn không tin lời đồn Tân Nam tự tiến cử Tiểu Giang cho lão Đặng, tự chọn bạn diễn. Mà giờ nhìn mối quan hệ của hai đứa tốt thế này thì tin rồi, chẳng mấy khi thấy Tân Nam săn sóc ai như vậy."
Hạ Tân Nam tiếp lời:
"Đây là lần đầu tiên cậu ấy đóng phim điện ảnh, có chỗ nào chưa tốt mong các anh chị bảo ban nhiều hơn."
Mọi người đều nể mặt Hạ Tân Nam, sao có thể từ chối.
Đặng Hữu Xuyên cười nói:
"Tân Nam đâu phải là săn sóc, mà giống gà mẹ che chở con thì đúng hơn."
Giang Nguyên Dã xấu hổ cười gượng, không thể nói mình với ai kia thật ra không thân.
Trực giác mách bảo tất cả mọi người trong đoàn phim đều nhìn hai người bằng ánh mắt khác lạ, thật sự nhảy sông Hoàng Hà cũng không gột được hết bùn nhơ.
Món canh hoa quế và kim ngân vừa được mang lên, Hạ Tân Nam nghiêng đầu dịu dàng hỏi:
"Có muốn ăn món này không?"
Giang Nguyên Dã nổi da gà: ... Tôi tự múc.
Cũng may mọi người trêu mấy câu liền chuyền đề tài. Giang Nguyên Dã không có hứng với chủ đề thị trường điện ảnh hay đầu tư này kia, không ai mời rượu thì cậu cứ thế mà ăn, khát nước còn tự rót Sprite.
Giữa buổi Giang Nguyên Dã đi toilet, lúc quay lại thì không thấy Hạ Tân Nam ở chỗ ngồi.
Cậu chẳng quan tâm, ngồi xuống tiện tay hớp một ngụm Sprite, nhưng lúc chất lỏng vào miệng mới nhận ra... đây không phải là Sprite, có người đã đổi nước ngọt thành rượu trắng.
Giang Nguyên Dã nhíu mày, Đặng Hữu Xuyên cười hỏi:
"Tiểu Dã không uống được thật à? Một chút cũng không được sao? Tôi nghĩ chút rượu trắng chắc vẫn ổn nên bảo mọi người rót cho cậu một ít, có sao không?"
Giang Nguyên Dã thầm chửi mả mẹ ông, nhưng không thể nhổ ra, đành chậm rãi nuốt xuống, ngoài cười trong khóc nói:
"Tửu lượng em kém lắm, để đạo diễn Đặng chê cười rồi."
Cậu buông ly ra, nhất quyết không sờ đến nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!