Chương 48: Rất thiếu đàng hoàng!

Giang Nguyên Dã còn chưa phản ứng kịp, thì Hạ Tân Nam đã đẩy ghế về đằng sau, rồi vươn tay, chặn ngang eo cậu, kéo về phía mình.

Giang Nguyên Dã chẳng kịp chuẩn bị, bị cưỡng chế bế về bên ghế lái, chân bị đập vào hộc vịn tay, đau đớn gào lên:

"Anh làm cái gì vậy? Đau muốn chết..."

Giang Nguyên Dã lảo đảo ngã vào lòng Hạ Tân Nam, sau đó đối phương xoay cậu lại, ấn lên vô lăng.

Giang Nguyên Dã giãy dụa theo phản xạ, hai đùi bị Hạ Tân Nam kẹp chặt, đôi tay bị túm lại kéo lên đỉnh đầu, định cắn người nhưng Hạ Tân Nam vẫn có thể tránh đi dễ dàng.

"Em gửi cái gì cho tôi thế?"

Hạ Tân Nam cười khẽ:

"Thầy Giang biết chơi phết nhỉ?"

... Giang Nguyên Dã lúng búng, giọng nghe hèn hẳn:

"Đã bảo là gửi nhầm mà."

"Nhầm thì cũng là gửi rồi." Hạ Tân Nam nhắc:

"Tôi lỡ thấy rồi thì phải làm sao?"

"... Thì bơ đi mà sống."

Giang Nguyên Dã cụp mắt, tránh đi ánh mắt của Hạ Tân Nam, lòng hơi bồn chồn, trực giác mách bảo hôm nay chạy không thoát, nhưng lại chẳng cam lòng để bị o ép.

Đôi mắt Hạ Tân Nam chậm rãi lướt trên khuôn mặt của đối phương, mắt đảo loạn mang theo chột dạ. Sau một chốc yên lặng, lại cử động lần nữa, bó hai tay Giang Nguyên Dã vào với nhau, sau đó Hạ Tân Nam buông một tay, mở hộc vịn tay lấy thứ gì đó, là một cái thắt lưng.

Giang Nguyên Dã nhận ra đây chính là cái thắt lưng để quên ở nhà anh:

"Rốt cuộc anh muốn làm gì, đây là thắt lưng của tui..."

Hạ Tân Nam trầm giọng:

"Vốn định trả em, nhưng toàn để quên trên xe, đúng lúc..."

Nói xong, anh nhanh gọn quấn chặt thắt lưng lên hai cổ tay của Giang Nguyên Dã, thắt nút rồi ép chúng giơ lên cao quá đầu.

Giang Nguyên Dã giãy dụa nhưng vô tác dụng, tay bị cọ xát đến đau nhói: Anh bị điên à?

Tay Hạ Tân Nam trượt xuống, nhéo mạnh vào eo đối phương: Ngoan nào.

Giang Nguyên Dã hít sâu:

"Ở đây là bãi đỗ xe công cộng đấy, có camera..."

"Chúng ta cùng nhau lên hot search nhiều rồi mà, thêm một lần cũng không chết được." Hạ Tân Nam vẫn vững như núi, giữ chặt cơ thể cậu, đôi tay rong chơi sau lưng người kia, đi đến đâu nóng bỏng đến đấy.

Giang Nguyên Dã chịu không nổi những động chạm như thế, giọng run run: Đồ mặt dày!

Hạ Tân Nam một tấc lại muốn tiến thêm một thước, giật cúc áo sơmi của cậu, đôi tay chuyển về đằng trước, s. ờ soạng như hôm ở phòng nghỉ hôm đó.

Lúc quần cũng bị lột xuống, Giang Nguyên Dã rốt cuộc không chịu nổi nữa, mở miệng xin tha:

"Tui sai rồi, lần sau sẽ không gửi linh tinh cho anh nữa..."

"Lần nào cũng chỉ biết dùng chiêu này..." Hạ Tân Nam mất kiên nhẫn ngắt lời cậu: Vô dụng thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!