Chương 32: Phải bị phạt.

Vào giữa tháng 1, tiến độ quay bắt đầu nhanh hơn, chỉ còn nửa tháng thôi, ai cũng mong ngóng xong sớm về nhà đón Tết.

Tình tiết bộ phim cũng đi đến đoạn kết.

Trịnh Tiểu Lỗi lấy lại 10 vạn lừa của La Bân từ tay cha con chú Bình, lại trả thêm 20 vạn tệ, bảo đó là tiền đấu giá ngọc bội, sau đó vay mượn khắp nơi thêm mấy chục vạn đưa cho bạn của La Bân, mong chờ nhận khoản lợi nhuận khổng lồ.

Nhưng nửa tháng sau, La Bân biến mất khỏi bệnh viện, số điện thoại của người bạn cũng khoá luôn, bọn Trịnh Tiểu Lỗi mới nhận ra mình bị lừa.

Một đám lừa đảo lại bị chơi, từ lúc Trịnh Tiểu Lỗi chủ động tiếp cận La Bân, cũng chính là lúc cậu mắc câu.

Ông anh Thẩm Tử Tuấn quay lại rồi, cảnh sát Vương lên sàn mấy cảnh cuối cùng.

Sau khi phát hiện mình bị lừa, Trịnh Tiểu Lỗi vừa giận dữ vừa tuyệt vọng, hoàn toàn trở mặt với cha con chú Bình, lại không can tâm, cá chết lưới rách chạy đi tự thú cùng báo án.

Người thẩm vấn cậu lại chính là vị cảnh sát họ Vương tình cờ gặp trên chuyến tàu ngày ấy.

"Ngày ấy tôi đã nhắc chú cái bản mặt đó chính là lừa đảo tiêu chuẩn, thấy anh nói có sai không." Trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát Vương không quên mỉa mai Trịnh Tiểu Lỗi.

Trịnh Tiểu Lỗi ủ rũ, gào khóc rất to.

"Hình như gào khóc thì hơi khoa trương nhỉ?"

Trong quá trình quay, Giang Nguyên Dã vừa đọc kịch bản vừa nói thầm.

Hạ Tân Nam đi tới, nghe vậy liền liếc mắt nhìn, cái gì cũng không nói, xoay người đi sang chỗ Đặng Hữu Xuyên.

... Ánh mắt đó của anh là thế nào?

Anh thấy ổn mà. Thẩm Tử Tuấn thò sang, cười hì hì bảo:

"Trịnh Tiểu Lỗi cuối cùng cũng nhận ra mình bị tổn thương, lừa là bị lừa tình, nếu không sao có thể dễ mắc mưu đến vậy."

Giang Nguyên Dã yên lặng ngậm miệng.

Thẩm Tử Tuấn vỗ vai cậu:

"Thầy Giang à, gương mặt đó của Tân Nam rất có tiềm năng làm lừa đảo, nhớ phải biết giữ mình, đừng để bị lừa."

"Anh Tử Tuấn lo lắng quá."

Giang Nguyên Dã tự gạt đi:

"Chẳng biết ai lừa ai đâu."

Phân đoạn tự thú này đúng là khó diễn, từ sáng đến tối Giang Nguyên Dã chỉ quay đúng cảnh này.

Xế chiều, Hạ Tân Nam xong việc, đi qua bên này xem tiến độ, Giang Nguyên Dã đã quay cảnh khóc cả nghìn lần mà Đặng Hữu Xuyên vẫn không hài lòng.

Lại lần nữa.

Đặng Hữu Xuyên lại cắt giữa chừng:

"Cảm xúc của Tiểu Giang chưa có tới, phải nghiến răng nghiến lợi, đau đớn muốn chết hiểu không? Không phải cái kiểu vợ nhỏ bị vứt bỏ chỉ biết khóc như này!"

Mọi người đều nín cười, Giang Nguyên Dã trơ ra như đá, nói:

"Nếu đạo diễn nói thêm câu nữa, em sẽ thật sự khóc không nổi đâu."

Hạ Tân Nam ôm cánh tay đứng một bên, tuy không cười nhưng vẻ mặt thể hiện rõ là đến xem trò vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!